29 tháng 12, 2006

Ngẫm...

Mấy ngày rồi mình gặp bà, đều đặn, chiều chiều..Khi cho Pota đi ăn chim cút rán sau khi tan lớp. Mỗi lần gặp bà, mình lại thấy nhói lòng, lại thấy ứa nước mắt. Bà có lẽ già lắm rồi, già hơn bà ngoại mình ở nhà mất. Lưng bà còng xuống, mắt cũng đã mờ...Thế mà ngày nào cũng vất vưởng ở chợ, xin từng đồng bạc lẻ, xin từng chút cơm thừa...Lần đầu tiên gặp bà, mình hỏi "bà có ăn chim cút không? con bóc cho"...Phải hỏi tới câu thứ 2, ghé sát tai bà, bà mới nghe thấy. chợt thấy bà run run hỏi lại "cô cho con à?"- Mình thấy nhói lòng, bà bảo, bà chưa ăn chim cút rán bao giờ. Mình bóc cho bà ăn, nhìn bà ăn luống cuống, vội vàng...miệng không ngớt kêu "cô tốt với con quá". Trời ơi, cái cảm giác một người già hơn bà ngoại mình, lại gọi mình bằng và xưng CON- nó làm mình buốt lòng. Mình mua thêm cho bà cái bánh chưng rán, nhưng nói thế nào bà cũng không ngồi đó ăn vì "Thôi, cô cho con cái gì thì bỏ vào túi này, con ngồi đây người ta nói, người ta lại bảo con ăn hết của khách. Cô ấy (người bán hàng) không vừa lòng đâu"- Mình động viên bà mãi, bà mới ngồi ăn ngon lành.




Hôm sau, mình lại gặp bà, lần này mình mua cho bà một tô bún thịt. Bà có lẽ không nhận ra mình vì mắt kém. Thế mà con mẹ bán bún, cương quyết không bán cho bà bằng bát của nhà hàng. Mình lại phải lau bát bà vẫn xin tiền, rồi mua bún cho bà vào đó. Bà lại ngồi ăn,suýt xoa, ngon lành...Lần nào bà cũng làm mình chùng lòng xuống...Thấy bà vô cùng đáng thương, nhất là cái kiểu khúm núm với mọi người. Nghe kể chồng bà chết, con bà bị điên, còn bà thì lang thang như thế..Mình không hiểu, đêm lạnh bà ngủ ở đâu? Làm thế nào để bà sống hết những ngày còn lại???...

Thấy bà, rồi ngẫm tới mình. Trong mắt bạn bè, đồng nghiệp, người thân...Mình là người vất vả, khó khăn. Nhưng đã thấm vào đâu so với bà? Đã thấm vào đâu so với muôn vàn người khác? và mình không được phép ngã quỵ. Mình đang có một tài sản vô giá, là Pota yêu thương. Đang có một tài sản vô giá, là tình cảm gia đình, tình thân bạn bè...Những lúc khó khăn này, mới thấu hết những tình cảm bạn bè. Cảm ơn bà thông gia, tuy chỉ là bạn "net" nhưng đã coi mình như một người bạn thật sự, cảm ơn Bi béo đã động viên mình rất nhiều...Cảm ơn anh Hưng, chị Hoa, đã chia sẻ với mình...Và cảm ơn tất cả bạn bè đã động viên và thăm hỏi mình. Nói chuyện với Bi về bà già ăn mày, mình bảo cái nghèo làm con người ta "hèn" đi, như bà già gọi một đứa bằng tuổi cháu bằng CÔ, xưng CON...Nhưng Bi bảo, không bao giờ được cho phép mình nghĩ như thế....Ừ, không được phép nghĩ như thế. Mình có đôi bàn tay, có công việc, có một cuộc sống...rồi mình sẽ có những gì mình mong ước, bằng sự cố gắng và nỗ lực của mình...Hãy yên lòng, Bi nhé. Tao hạnh phúc khi nghe mày nói, cho dù trái đất không còn ai, mày vẫn còn tao là một người BẠN thật sự. Tao cũng thế, hạnh phúc vì quanh tao còn có những người bạn, như mày, như Cận, như anh Hưng, chị Hoa, như Thoa, như Hiền, như chị Titi, em dieuhau....Thế là tao "giàu có" lắm rồi, phải không?

Lẩn mẩn cho những ngày vừa qua, tinh thần của mình down xuống, từ hôm nay sẽ phải wake up thôi, mình sẽ sống bình an hơn. Tĩnh tâm hơn...

28 tháng 12, 2006

Quá khứ...

một bài thơ cũ, lại là tâm trạng mới...



Đôi khi ta thèm được khóc
Như khi đứng dưới trời mưa
Ta trút lòng mình nặng trĩu
Để nghe xa xót, đâu vừa...

Đôi khi ta muốn được cười
Vô hồn như một người dại
Giá mà ta không phải nhớ
Những điều đáng lẽ phải quên...(?)

Đôi khi thèm nghe tiếng vỡ
Ta đã đập tan nỗi niềm
Để nghe hồn mình tơi tả
Mảnh vỡ xé nát trái tim...

Giá mà ta có thể quên
Cuộc đời với nhiều tráo trở
Quên đi lọc lừa, dối trá..
Ta được hồn nhiên, thuở nào..

Lặng mình trước thềm quá khứ.
Trắng mình trước những nỗi đau...

26 tháng 12, 2006

Giống như một tiếng thở dài....
Tôi đi qua những miền vắng...

25 tháng 12, 2006

................






(cái này mượn bên nhà bác Viedbi. Thanx bác)


Em ngồi mãi trong căn phòng lạnh vắng
Trái tim mình nhói buốt - đơn côi...
Thèm đến khóc một bàn tay xiết chặt
Một cái ôm, để nước mắt vỡ oà...

Khi mệt mỏi, đôi bờ vai trĩu xuống
Em rã rời thân xác trước đêm đen...
Loanh quanh tìm ven đường một chiếc ghế...
Một chỗ ngồi yên ả- Không ai...

Thôi bó gối- trước đêm dài tĩnh lặng...
Thắp que diêm, chẳng bớt lạnh chút nào...




Tôi Ru Em Ngủ
Sáng tác: Trịnh Công Sơn - Thể hiện: Hồng Nhung

23 tháng 12, 2006

Tặng quà cho nhà tớ nào....

Tặng quà cho nhà tớ nào....



He..he..ai có quà tặng mình, nhớ đọc cái này nhé.


Cự Giải (22/6-23/7)

Ngược với Dương Cưu, người Cự Giải mệnh Thuỷ thích sự ổn định, những gì có tính thân thuộc. Là người sống gắn bó với gia đình, nhạy cảm, dễ thích nghi với hoàn cảnh, Cự Giải cũng là người có óc sáng tạo và trí tưởng tượng phong phú. Tiểu thuyết gia, nhà điêu khắc, trang trí nội thất là sở trường của người này. Sự lãng mạn và mộng mơ của Cự Giải tạo cho họ nét quyến rũ riêng nhưng cũng dễ khiến họ bị tổn thương. Hơi thiếu tự tin, thích ăn ngon, đôi khi nhác việc là bản tính của người này.

Hãy chọn quà mang tính truyền thống, tình cảm như album, khung ảnh, tiểu thuyết lãng mạn, sản phẩm nội trợ, dụng cụ nhà bếp... sẽ mang lại niềm vui cho người Cự Giải. Bạn cần tính tới bản chất nội trợ và làm mẹ của người này. Họ yêu cái đẹp, thích những khung cảnh lãng mạn, nên cũng có thể tặng họ kỳ nghỉ ở những miền quê yên tĩnh, thả bộ trong rừng hay dạo chơi bên hồ. Cự Giải thích những đồ trang sức truyền thống hợp những mác hiệu nổi tiếng giá cả trên trời. Những cuốn phim tình cảm, kết thúc có hậu, phim có cảnh quay đẹp, hoành tráng rất hợp gu của họ.


Còn đây là của ông xã này.

Bảo Bình (21/1-12/2)

Chịu ảnh hưởng của hai sao Thổ và Kim, người thuộc cung này có khả năng thích ứng cao, sáng tạo, có học thức, khả năng suy nghĩ và suy luận tốt. Họ thích những gì năng động, ưa sự thay đổi, phát hiện những điều mới lạ, thiên hướng hợp với các nghề phát minh, nghiên cứu vũ trụ, thiên văn học. Những chuyến phiêu lưu khám phá là sở htích của người Bảo Bình.

Có nhiều sự lựa chọn quà cho người này. Tượng nhỏ, đồ lưu niệm từ các vùng đất xa xôi, nước hoa đậm mùi, tạp chí ưa thích, đồng hồ treo tường kiểu giả cổ là những món quà độc đáo hợp gu với Bảo Bình. Bộ bút vẽ, đất sét hoặc các đồ dùng giúp người này phát huy óc thẩm mỹ, sáng tạo rất được hoan nghênh. Sách khoa học giả tưởng, vé massage, bữa tối lãng mạn hoặc đơn giản sự thư giãn, tĩnh tâm sẽ mang tới niềm vui cho họ.


Của con gái yêu này:

Xử Nữ (24/8-23/9)

Tốt bụng và rất trung thành, người thuộc cung này sẵn sàng giúp đỡ mọi người, không cần sự đền đáp. Nghiêm túc, làm việc có phương pháp, Xử Nữ hợp với nghề sư phạm, y và nông nghiệp. Họ cũng làm rất tốt nghề kế toán nhờ có đầu óc phân tích, bản tính tỉ mỉ, chi tiết. Người này sống rất quân bình, hiểu biết, nhạy cảm, ổn định và chung thủy. Đổi lại, họ cũng đòi hỏi rất cao ở đối tác. Mang tính sở hữu cao, người Xử Nữ thường hay ghen.

Những giờ phút nghỉ ngơi hiếm hoi của họ là kỳ nghỉ. Họ thích gần gũi với thiên nhiên, đặc biệt là không khí yên bình ở vùng thôn quê. Họ cũng thích những cuốn sách cung cấp các thông tin về lịch sử, địa lý, du lịch, mẹo vặt, những cuốn bách khoa toàn thư nhưng lại thích những bộ phim hài nhẹ nhàng hay phim phiêu lưu, khám phá những miền đất lạ. Đồ trang trí truyền thống, thủ công, đồ gỗ cổ hay những kiểu design lạ mắt được người Xử Nữ rất ưa chuộng. Nếu chọn hương thơm, những loại hương tự nhiên, thoang thoảng hợp gu với người này hơn.





22 tháng 12, 2006

Bé Na yêu đây






Đấu tranh mãi, giờ bố nó mới gửi cho cái ảnh. Ngắm cháu mãi mà chả chán mắt. ôi, bé con 1 ngày tuổi của bác, con đáng yêu quá đi mất. Đây là cái ảnh lần đầu tiên con biết bú mẹ đây.

Bà nội thì cứ thích gọi con bằng cái nick là Na, để dịu dàng, hiền hậu, mà bác thì bác thích gọi con là CHÓ CON cơ, Puppy yêu của bác nhá. Thôi, hôm nay chiều bà nội, bác cũng gọi con là BÉ NA YÊU ĐÂY!

21 tháng 12, 2006

Entry for December 21, 2006- Chào một thành viên mới!

Tình hình là buồn ngủ lắm rồi.Nhưng không thể không chúc mừng em trai đã làm bố. Không thể không chúc mừng ba mẹ đã có thêm một cô cháu nội. Không thể không chúc mừng chị Pota có thêm một cô em gái. Không thể không chúc mừng Hến có một bà chị sau này dắt nhau cùng vào lớp 1. Và không thể không chúc mừng mình- đã làm bác của 2 cô cháu gái yêu quý.




Bác yêu con- yêu lắm, thèm lắm cảm giác ôm con vào lòng, hôn lên đôi má bầu bĩnh của con. Ngày hôm nay bác gọi cả chục cuộc điện thoại cho "thằng bố" con, mà lần nào cũng nói được vài câu là ba con bỏ máy, hic...Sao Sài Gòn lại xa thế? Cả đêm qua bác thấp thỏm mong con chào đời. Con cún con của bác mà sinh vào ban đêm thì khổ lắm. May quá, con đã "nhịn" được tới 6h sáng nhé. và Puppy yêu của bác nặng những 3,65kg đấy. Bà nội con sung sướng lắm. Bác cũng sung sướng lắm. Chị Bống thì chúc mừng cậu Nam từ 7h sáng cơ đấy. Ông nội thì cười ha hả cả ngày hôm nay rồi...ÔI, khi một sinh linh bé bỏng chào đời, cả nhà lại rộn ràng, nhộn nhịp...


Yêu lắm Nguyễn Thuỷ Nguyệt Minh của mẹ



Yêu lắm Trương Nguyễn Phương Uyên của bác



Và bây giờ, bác mong lắm ngày gặp con - con gái Trương Vũ HOàng Mai yêu thương.
(thằng bố con, bảo gửi ngay cho bác cái ảnh của con, mà cả ngày nay chả thấy đâu cả. Giờ bác ngồi viết blog mà lòng ấm ức thế này đây)

Kẹo bột ọp lai!

He..he..mình là người upload ảnh muộn nhất. Sau khi đã đi chu du khắp mọi nhà ngắm nghía, giờ mới thèm về nhà mình mang hàng ra "chưng" đây. Trước khi show thì cũng phải phát biểu cảm nghĩ tí tẹo đã chứ!!!


Mình nghe và..đọc về hội Kẹo bột này từ lâu lắm rồi, từ Kẹo bột I, tới Kẹo bột II...Lúc đó chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ, chả bao giờ nghĩ mình lại được "vinh hạnh" tham gia...Ấy thế mà bác Viedbi đã chấp thuận lời thỉnh cầu của cả 2 mẹ con nhà mình. Sướng râm ran, âm ỉ cả mấy ngày...Trước đó, lòng lo ngay ngáy, phát sốt cả người vì cả 2 mẹ con đều ốm, ho khổ ho sở...Sáng hôm qua, trước khi đi làm, chồng cũng đã "cảnh cáo" là không được mang con đi, phải cho con đi học...hic. Nhưng mà làm sao mình có thể bỏ lỡ được lần này, khi mà thành viên tham gia có quá nhiều "nhân vật" mình thực sự ngưỡng mộ cơ chứ?

Thật may, sáng qua có cớ mang con gái sang "cho bà ngoại chơi với Bống trước khi đi Sài Gòn, vì lần này chắc bà đi lâu sẽ nhớ"- he..he..thế là 2 mẹ con lên đường, đi xe máy đàng hoàng. Tất nhiên phải tha thêm một cô em ngồi sau ôm Pota. Chiều 2 mẹ con ôm nhau ngủ thật đẫy giấc, tỉnh dậy đã hơn 4h, hỏi cô con gái "con có đi chơi với mẹ không?" thế là nàng ta nhỏm phắt dậy, mắt sáng như sao, trả lời dõng dạc "tó" . Lion và dieuhau rất nhiệt tình bảo tới đón 2 mẹ con, nhưng mình ở xa, bắt mọi người tới đón ngại quá, thế là hò con gái đứng trước xe cho mẹ chở đi chơi. Em Lion và mình hẹn nhau ở trước cửa quán Thịt chó Anh Tú "xịn" lúc 5h45. hì..hì..Mình có biết ăn thịt chó đâu. Nhưng đứng đó là dễ tìm, dễ nhận ra nhau nhất. Và 3 mẹ con, cô cháu là thành viên Kẹo bột tới sớm nhất nhé. Vào ngõ rồi vào ngõ, rồi tới một quán lá rất "đồng quê", anh phục vụ mau mải chạy ra "Chị là hội Kẹo bột ạ?" - ỐI, choáng thế@ Hoá ra Kẹo bột nổi tiếng thế rồi. Lúc í mới nhớ ra con gái hết thuốc. Thế là lượn trở ra, gặp Bác BI và em Munni. Khi quay về thì cũng đã thấy đông đông..Chào hỏi, uống trà...Mình nhận ngay ra Demetor, mặc dù có hơi ngỡ ngàng là em trẻ hơn avatar, Aldanh là dễ nhận ra nhất, chả khác ava là mấy, hì..hi..còn Anh chủ quán thì thật sự làm mình bất ngờ. Trẻ và cool hơn là mình tưởng. Còn Tankchic...mình cứ ngỡ là một anh chàng "nghiêm nghị", không ngờ trông thật là nice nhé.


Thật không ngờ là đông đủ thế, ai cũng hớn hở, ai cũng cười thật tươi, kể thật nhiều chuyện. Mình chỉ quen vài người, hì..hì..nên cũng chỉ dám "dúm" vào cái góc í, nói những chuyện í, cười như thế í...Bất ngờ nhất là gặp cô bé Xuka, 2 chị em lại ngồi "buôn" những chuyện chả dính dáng tới kẹo bột tí nào
Bà thông gia cũng đã tổng kết rồi, thôi mượn tạm mang về đây Post để lưu lại vậy nhé.

Hoa khôi Kẹo bột: Hoa Thủy Tiên

Đôi lứa tình củ: Đôi King SS, Đôi Hải Anh

Thầy bói đắt sô: Diều Hâu

Thành Viên nhí nhất: Pota

Thành viên giống avatar nhất: bác BI
Người không có mặt mà được nhắc nhiều: Quỳnh Vy, VMC, Mèo

Người có đôi mắt to đẹp, mênh mang nhất là Titi
Người mua kẹo bột tinh nhất: Nikita
Ít nói nhất: Lầm Lì
Tác nghiệp nhiều nhất: Con gái bác Bi

Có giọng nam dễ thương nhất: Hải Anh

Mi nhon, xinh xắn và Hot nhất; Thảo dom

Người nổi tiếng trên báo nhất; Chủ quán, Kinh Kông
Bổ sung thêm:

Người có trí nhớ tuyệt vời nhất: bác BI . Khỏi phải nói, bác liên tục giới thiệu đi, giới thiệu lại mỗi khi có thêm một thành viên tới. Mình nhớ không nhầm, hình như bác nhắc tới tên Nhóclỳ tới...6 lần (chỉ riêng trong màn giới thiệu). bác cũng là thành viên mình đề cử danh hiệu "Kẹo bột xì tin nhất".

Người chụp ảnh đẹp nhất: Mecghi- bà thông gia của tôi- tất nhiên đây là nhìn khách quan nhé. không phải vì là thông gia mà "nịnh" nhau nhé.

Người có nhiều hành động "ngộ nghĩnh" nhất: Nikita (không tin mọi người cứ xem ảnh dưới đây thì biết).

Thành viên ở xa nhất gửi tin nhắn về: Tóc dài
(ai còn thông tin gì, đề nghị comment để mình tổng kết nốt nhé). Giờ mời cả nhà xem ảnh đây.



Hàng trên: Pencil, Lầm lỳ (tức Vô hồn, tức ....), Pota, Mecghi, Nhóclỳ, Xuka
Hàng dưới: Lion, Diều hâu, Titi.

Hà Lan, KingSS, Nikita, Bạn Nikita

Cặp "thông gia" lãng mạn nhất. hí..hí..

Nikita đang làm gì thế nhỉ ?
Ngồi bên bà thông gia, xấu hổ quá cơ!

Tiệc linh đình, cười tâm tình,...

Rôm rả, ngọt ngào Kẹo bột...

Bác BI ôm cây đàn, mắt cũng đang mơ màng...

Aldanh, Demtor và anh chủ quán.

Mún và Pota


Hai mẹ con Pota nhiệt tình nhất đấy!


Dementor và Anh chủ quán...

Lại một hành động khó hiểu của Nikita...he..he..

Hai đôi mắt buồn gắng cười thật tươi


bác Bi bận suốt buổi vì trả lời điện thoại và tin nhắn cho các thành viên đến muộn và không đến được

17 tháng 12, 2006

How my Pota look like?





Mọi người dự đoán xem Pota lớn lên sẽ giống ai nhất nào?

14 tháng 12, 2006

Chúng tôi là chiến sĩ.....

Tuần nào cũng thế, cứ tối thứ 5 là mình phải mở bằng được VTV3 xem chương trình "Tôi là chiến sĩ"...Và lần nào thì "Tìm người thân" cũng khiến cho mình cực kỳ xúc động, xúc động tới trào nước mắt. Mình buồn cười thật đấy, xem tivi, xem phim...cứ có một hình ảnh xúc động là nước mắt cũng cứ tự trào..Hình ảnh mà mình impressed mạnh nhất là khi những "người yêu" nhận ra "người yêu"..Hôm nay không phải là những chàng chiến sĩ tìm người yêu mình, mà là những nàng chiến sĩ nhận biết người yêu...Trò chơi thật thú vị. Những chàng trai cùng làm một động tác, còn các cô gái chỉ được nhìn thấy cái bóng của họ. Nhưng rồi ai cũng tìm đúng người yêu mình. Mình nghĩ, có lẽ- bằng linh cảm, bằng trái tim yêu nhau, những cô gái sẽ nhận ra người yêu mình chính xác nhất. Và khi chàng trai chạy về phía cô gái, họ ôm hôn nhau thắm thiết...Đó là hình ảnh cực kỳ ngọt ngào và nồng ấm...Mình ước mong mọi cô gái đều được yêu thương ấm nồng như thế, để bớt đi những nước mắt khổ đau...



Mình rất yêu những anh "Bộ đội cụ Hồ". Những chàng trai trong bộ đồ lính luôn khiến cho mình rất cảm tình. Có lẽ cũng vì "mối tình cào cào bọ xít" của mình là một anh bộ đội, tình cảm trong sáng và ấm áp. Có lẽ cũng vì người bạn trai thân yêu nhất của mình là một chiến sĩ...Một tình bạn mình thật tự hào và hãnh diện...Và mỗi khi xem chương trình này, mình lại nghĩ tới bạn và nghĩ tới "chàng phi công" xa xôi...

Gặp gỡ...

Đêm nhạc Trịnh của VTV. Một lời mời hấp dẫn của chị Titi..Tôi yêu nhạc Trịnh, yêu điên cuồng cái chất "tự sự" và sâu lắng trong ca khúc của ông. Mỗi khi tôi buồn, lòng tôi thường vang lên một câu hát nào đó, trong một bài nào đó của ông...Khi tôi đi hát karaoke, nhạc tôi thường hát nhất, cũng là nhạc Trịnh. Vì thế,chiều qua, sau khi lên lớp 3 tiết, sau khi chầu trực ở Công an giao thông vì vụ biển số xe..Tôi vẫn ôm con gái vượt qua gió rét để về Đài THVN. Để nghe những ca sĩ mới hát nhạc Trịnh...Mỗi ca sĩ là một sự thể hiện mới, nhưng dường như mình vẫn không quen nghe người khác hát nhạc Trịnh "hời hợt" thế. Dẫu sao cũng thích nhóm "tình bạn" - thích Đức Long hát. Nhưng không nghe được em ...Phương hát (không nhớ cả tên đệm của em này nữa). Ngay cả lời ca khúc, em cũng không thuộc chính xác. Không thể nghe "Biết đâu nguồn cội" mà chả có chút tình "cội nguồn" nào cả. Nói chung, khán giả rất thất vọng với em ca sĩ "rất trẻ" này...



Nhưng, thú vị hơn, là sau buổi ghi hình...Những người bạn blog gặp nhau, mình hoàn toàn bất ngờ. Không được báo trước. Chỉ biết diều hâu có đi nhưng không tin sẽ gặp được, vì cứ ngỡ vào đó đông lắm. Biết đâu mà tìm? Ngồi yên vị thì gặp em Mít. Mình rất ấn tượng với Mít ngay từ lần gặp đầu tiên. Em giống một người em chơi với mình hồi cấp III. Em "hồn nhiên" và rất thật, không màu mè...Và mình không tưởng tượng được nếu em buồn, em sẽ thế nào nhỉ?



Chị Titi, mình gặp chị vài lần rồi, chính xác là 3 lần...Hình như mình cũng là một trong những người bạn đầu tiên trên blog của chị. Thấy chị có những cái thật giống mình, bên ngoài thì thật mạnh mẽ, hồn nhiên, nhưng thẳm sâu trong trái tim, là một sự yếu đuối...mềm yếu tới mức quá bao dung, quá nhân hậu...Mình biết, như thế, chị sẽ rất khổ tâm. Mình sợ thấy chị chìm mãi trong sự dằn vặt, đau khổ đó...Nó như một con rắn, cứ lâu lâu trườn bò khắp ngang cùng ngõ hẻm trong tâm hồn, làm cồn lên bỏng rát những đau khổ, thương nhớ, hờn ghen...Titi ơi, em rất mong chị rồi sẽ bình yên trong tâm hồn. Rất mong Tí sẽ là một điểm tựa cho chị khi chênh vênh...Mặc dù em biết rằng những đêm động lạnh, chị có ghì Tí chặt đến đâu vẫn có một cơn gió lạnh thổi buốt trái tim...Diều nói chị có một đôi mắt to và buồn. Em thấy điều này từ khi gặp chị,rồi cảm nhận về chị, rồi thành một người em- người bạn của chị cơ. Nhưng em vẫn mong rồi trong mắt chị sẽ luôn có một ánh sao lấp lánh...twinkle twinkle star...



Diều hâu- Mình vẫn nhớ như in cái cảm giác ngỡ ngàng khi chị Titi chỉ cho mình "diều hâu đây này"- Ô, rất khác với những gì mình tưởng tượng về cô bé. Đọc blog của cô bé, mình thấy em rất cá tính, mạnh mẽ, có gì đó hài hước và ngộ nghĩnh. Và cứ tưởng tượng em như một hạt mít xinh xinh..Thế mà gặp, em thật dịu dàng, chín chắn và rất điềm đạm, sâu sắc...Không hề "béo" như em tự miêu tả mình nhá. (Mọi người có muốn "chiêm ngưỡng" dung nhan diều không nhỉ?ImageImage). Và những gì em dành cho mọi người, những tình cảm chân thành và sâu sắc khiến mình ngưỡng mộ em lắm...Cảm nhận rằng em sống rất tình cảm, yêu thương mọi người, sống vì mọi người và chân thành...Những người như em, chả bao giờ thiệt thòi tình cảm, em sẽ được mọi người yêu, sẽ được mọi người quý...



Mèo Virgo- Mèo đi cùng diều hâu. Mình thấy Mèo rất trẻ, mạnh mẽ, cá tính, vui vẻ và hồn nhiên...Nhưng ngồi với nhau một lúc, mình mới chợt nhớ ra là mình đã có lần mò mẫm trong blog của Mèo nhiều lắm rồi, một Mèo cá tính và có phần "gai góc"...Mèo hơn mình 1 tuổi, nhưng mình chỉ muốn làm "bạn" của Mèo thôi, Mèo nhé.



Nikita- chỉ tới khi ngồi vào bàn ăn, mình mới nhận ra em, em không khác lắm với những gì mình cảm nhận trên blog. Em bằng tuổi Bình "béo" nhà mình, nhưng Bình thì vẫn có phần "trẻ con" và vô tâm, vô tư lắm. Còn Nikita, em thế nào nhỉ? đúng là như diều nói...thôi, mọi người sang nhà diều nghe diều "bói" đi nhá. hì..hì..



Còn em gái của Nikita, bạn của cô bé...Lần đầu tiên gặp, mình chả dám comment. Nhưng mình nhìn các em, thèm được trở lại thời trẻ trung 20 như các em, hic..giờ thành U40 rồi, khiếp, sao mà mình già nhanh thế rồi nhỉ?



Mình? hôm qua, lâu lắm rồi mình có một buổi tối vui như thế, thoải mái và nhẹ lòng như thế. Bạn blog thì nhiều, nhưng những người thật sự đồng cảm, thấu hiểu đâu phải là nhiều? Mình đã say sưa kể cho mọi người nghe về tình bạn của mình và Cận, của mình với Bi béo...Say sưa nói về cô con gái bé bỏng....đến mức Mèo bảo "Nhìn bà nào nói về con cũng rạng ngời hạnh phúc kìa"...mắt sáng long lanh và trái tim đầy ắp niềm hạnh phúc...



Tiếc lắm, vì Mecghi không có mặt. Mình là phụ nữ, mà yêu lắm cái vẻ yêu kiều đài các của "bà thông gia", hãnh diện lắm nếu được "kết sui" với bà đấy. Mình yêu nhất cái miệng mom móm của bà, cái vẻ mặt rất "búp bê" và tình cảm nhiệt thành của bà với bạn bè....Mình ở xa, mỗi khi muốn gặp mọi người là cả một "công trình"...nhưng mình không bao giờ nghĩ thế giới blog chỉ là thế giới ảo. Từ ngày mình biết internet, mình luôn nghĩ rằng internet hay blog chỉ là "phương tiện" để kết nối những tình bạn, kết nối những tình thâm và mình tin rằng, sau những lần off, tình cảm của mọi người sẽ gần gũi hơn, sẽ "thật" hơn...



Thật bõ công hôm qua 2 mẹ con chen xe bus và sáng nay dậy thật sớm để trở về Bắc Ninh...vẫn mong một ngày thật đẹp trời, mình bất ngờ được đón mọi người trước cửa nhà.





13 tháng 12, 2006

Entry for December 13, 2006- Chúc mừng em trai yêu của chị tròn 28 tuổi






Mong hai em luôn giữ được nụ cười hạnh phúc trên môi và cùng chở nhau đi đến cuối con đường nhé.


28 tuổi- em đã là một "công chức viên" nhà nước.


28 tuổi- em đã chuẩn bị đón đứa con đầu lòng chào đời.

28 tuổi- em đã là cậu của Pota

28 tuổi- em đã là bác của Hến....





Những dấu mốc "nho nhỏ" đó thôi, nhưng chị biết là với em ý nghĩa biết chừng nào rồi. Với chị, chẳng có gì thay đổi được tình cảm của chị dành cho em và Út. Và chị thật tự hào vì tình cảm chị em của chúng ta. Trong 3 chị em mình, có lẽ em là đứa cá tính khác hẳn. Út giống chị, hay nói, hay cười, hay chọc vui người khác...Nhưng Út khác chị, vì Út ít cáu kỉnh hơn chị. Còn em, điềm đạm và kiên nhẫn hơn hẳn. EM ít cáu kỉnh (dù cũng hơi khó tínhImage). Và kí ức của mọi người thì em luôn cười "mủm mỉm"...Em hiền, mọi người đều "nghĩ" thế. Nhưng chị biết em cũng rất "cá tính". Em cũng rất cẩn thận. Hồi nhỏ, mẹ nói em "bám" chị hơn bám mẹ. Nếu chị đi đâu, thì phải "trốn" không em sẽ theo chị. Cơ quan ba mẹ gọi chị em mình là "sam" và lấy tình cảm chị em mình ra làm gương cho con cái họ- những đứa trẻ trứng gà, trứng vịt suốt ngày trành choẹ nhau. Chị yêu em lắm lắm. Chị nhớ, sáng nào 2 chị em mình cũng dắt nhau đi mẫu giáo, rồi lại dắt nhau trốn về nhà trẻ chơi với Út. Hồi đó, đường xá còn an toàn chứ không có xe máy như bây giờ. Nhớ tới em, chị nhớ tới rất nhiều kỷ niệm của chị em mình. Nhớ cái lần ba mẹ đi làm, nhốt hai chị em ở trong nhà. Mẹ mua một nải chuối thắp hương, để trên mặt tủ. Em rủ chị "ị Ang ăn uối i" (Em ngọng líu, toàn bỏ phụ âm đầu). Chị sợ, không dám ăn, bảo "Ăn về mẹ đánh đấy". Em bảo "Ợ ì, em ất ỏ i ồi" (Sợ gì, em vất vỏ đi rồi). Chị vẫn nhát gan, không dám đụng vào, còn em thì điềm nhiên "chén" hết nải chuối rồi cũng điềm nhiên ném vỏ ra..cửa sổ nhà. (Em cứ nghĩ như thế là phi tang rồi, chả sợ mẹ biết, hí..hí..). Khi mẹ về, chị thì khóc lóc khai là em ăn hết nải chuối rồi, con không ăn quả nào. Còn em thì thản nhiên ngồi....nhìn mẹ. Đến mức mẹ buồn cười quá không mắng được nữa. Có lần, mẹ đi làm, luộc cho 2 chị em một nồi khoai tây. Em ăn chán, thì lật chiếu lên, rải khoai xuống và phủ chiếu ngồi lên, làm khoai nát bét khắp giường rồi cười khoái trá. Với em, đó là một "khám phá"mới mẻ, là một trò chơi thật vui...Nhiều lắm những kỉ niệm, nhiều lắm những kí ức ngọt ngào về tuổi thơ của chị em mình...Em ngọng, bỏ phụ âm đầu, nhưng thằng Thắng (cùng tuổi em, con cô Vân làm cùng mẹ) thì ngọng lại thêm chữ "th" vào mỗi từ. Thế mới có màn đối đáp của 2 đứa thế này:

- Thối thay thà Tham thăn thì? _ Tối nay nhà Nam ăn gì?
- À Am ăn Ào ào
- Nhà Nam ăn Cào cào.
- Thà Thắng thũng thăn thào thào- Nhà Thắng cũng ăn cào cào.



Hai thằng ngồi "thảo luận" ở bậc thềm, làm cho bao nhiêu người lăn ra cười. ImageImage



Chị không nhớ em hết ngọng từ khi nào, nhưng có lẽ phải tới khi vào lớp 1, đến lớp cô "rèn" mãi em mới thôi.Chị nhớ, hồi đó nhà mình rất nghèo, chị em mình phải đi đóng trấu bên kho lương thực để về đun, phải mang bao về khâu kiếm tiền, buổi tối cả nhà ngồi quây xung quanh cái "nia" để bóc lạc...Làm đủ mọi việc để giúp ba mẹ. Nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, vẫn nghịch ngợm và vô tư. Thế là mỗi khi ba mẹ đi làm hết, 3 chị em lại hò nhau nhảy xuống be bờ, tát máng...Chỉ bắt được vài con sọi cờ, vài con rô ron nướng cho mèo, người thì lấm lem bùn đất nhưng rất hỉ hả...Nhà mình cạnh một con mương, bên kia là một con sông nước trong vắt( giờ thì con sông í ô nhiễm lắm rồi, bẩn lắm rồi). Thế là chiều nào 2 thằng cũng "nịnh" chị để chị cho xuống sông tắm mà không về mách ba mẹ. Có lần chị cũng đòi học bơi, 2 thằng đồng ý dạy chị, và mang chị ra giữa sông...thả. Chị uống no một bụng nước, mặt xanh như tàu lá chuối và..tới giờ vẫn chưa biết bơi.



Chị nhớ, hồi nhỏ em luôn gọi chị là "chị Giang" và xưng "Nam". Có lần thấy bạn bè chị, em chúng nó toàn gọi chị xưng em, thế là chị về bắt em cũng phải xưng "EM" với chị, chứ không được xưng "NAM" nữa. Giờ chị mới thấy mình ngốc, xưng "NAM" nghe tình cảm hơn nhiều chứ, phải không?



Chị nhớ, lần đầu tiên nhận được thư em kể chuyện về những người bạn thân, về bạn trai, bạn gái..Chị và chị Huyền béo đã ngất ngư cười, vì nhận ra em chị đã...lớn.



Chị nhớ, lần đầu tiên chị vào Sài Gòn. Em đã hoan hỉ ra ga đón chị. Em hãnh diện khoe với bạn bè về chị..Em đi với chị lúc nào cũng khoác vai chị (vì em cao hơn chị mà)...Đến nỗi chị thợ may có lần kéo chị hỏi thầm "Bạn trai ?", còn bạn bè em thì xôn xao "Nam có bạn gái ngoài Bắc vào chơi"...hé..hé..



Chị nhớ, lần em ra Hà nội, em chở chị Huyền béo đi lang thang khắp phố xá. Hai chị em đua nhau "nhận nhà"...Em bảo, cái toà nhà cao nhất Hà nội hồi í (là Deawoo) là của 2 chị em xây dựng lên...Mơ mộng một tí, có ai đánh thuế đâu, nhỉ?



Chị nhớ, năm đầu tiên em học ở Sài Gòn về, em đã chở chị đi khắp phố huyện nhà mình và hỏi chị "Chị thích ăn gì để em mua?"



Chị nhớ...Và chị nhớ....Nhiều lắm lắm những kỷ niệm của 3 chị em mình...Những kỷ niệm trải dài suốt 28 năm qua của em và 26 năm của Út...



Và chị rất cảm động, là mỗi khi khó khăn nhất, 3 chị em mình luôn chia ngọt xẻ bùi với nhau. Khi chị khó khăn nhất, em đã luôn thương yêu và giúp đỡ chị. Em luôn luôn chia sẻ với chị những khó khăn, vất vả trong cuộc sống...Với chị, vật chất lúc đó rất cần thiết, nhưng quan trọng hơn cả, là chị tự hào về tình cảm của 3 chị em mình. Vĩnh viễn không gì có thể thay thế được. Chị nhớ nhất câu nói của em năm xưa "Em không chấp nhận người bạn nào coi thường mẹ và chị" ...như thế, đủ để chị hiểu rằng với em, mẹ và chị luôn chiếm vị trí quan trọng trong trái tim em. Giờ em có vợ, có gia đình..Chị không ích kỷ đòi hỏi em phải lựa chọn vì mỗi tình cảm một khác. Nhưng chị vẫn tin gia đình luôn rất quan trọng trong mỗi chị em chúng ta, phải không em?



28 tuổi- chị biết với em tất cả mới chỉ là bắt đầu. Nhưng em đã có một khởi đầu rất tốt đẹp. Ngày mai em bước sang tuổi 29, chị mong rằng:



29 tuổi- Em vẫn mãi là một đứa con ngoan, có hiếu của ba mẹ.

29 tuổi- Em vẫn mãi là một đứa em trai thương yêu của chị.

29 tuổi- Em sẽ là một người chồng, người cha mẫu mực. Là bóng cây, điểm tựa cho vợ con em.

29 tuổi- Em vẫn sẽ là một người cậu tình cảm, yêu thương và chăm sóc Bống.

29 tuổi- Em vẫn sẽ là một người anh đầy tình cảm và trách nhiệm của vợ chồng Út.

29 tuổi- Em vẫn sẽ là một người Bác đáng kính, thương yêu và chăm lo cho Hến.

29 tuổi...Công việc của em sẽ suôn sẻ, thành đạt...



Nhiều lắm những lời chị muốn chúc em, nhưng hơn tất cả, chị mong em sẽ có một HẠNH PHÚC viên mãn, và tròn đầy...từ tất cả những lời chúc trên. Em trai yêu quý nhé. Chị rất yêu em, yêu em dâu chị, yêu em bé sắp chào đời..

11 tháng 12, 2006

Long đong đăng ký sự...



Em là em kiên nhẫn lắm rồi nhé. Hiền như em mà hôm nay phải mở miệng thì có vấn đề rồi nhé. Đầu em đang bốc khói tới...chân tóc rồi nhé. Em phải xả vào đây cho nó đỡ ngột ngạt thôi...



Thế là sau bao ngày đắn đo suy tính. EM quyết định thực hiện 1 trong "bát quái" mà em đã nói ở cái entry trước đây, rằng thì là thay cái xe cào cào cóc gặm của em, vì nó quá già yếu, lụ khụ..nó làm em hỏngbao nhiêu đôi giầy, nó làm em rơi bao nhiêu giọt mồ hôi...Em quyết tâm làm một cái khế ước, moi két của ngân hàng những 30triệu để "lên đời" xe..Kể ra thì chẳng có ai máu liều như em, nhưng em cũng vắt tay lên trán suy tính chán rồi. Cái bản mặt em mà tiết kiệm được để mua xe thì có đến lúc chống gậy cũng chả có, thôi thì ngậm đắng nuốt cay để ngân hàng trừ ngoéo của em nửa tháng lương hàng tháng có khi lại được việc. Và cũng bởi vì học trò của em toàn là những cán bộ ngân hàng, nên em làm cái thủ tục vay cũng nhanh gọn, dễ dàng chứ không nhiêu khê, chờ đợi gì cả. Vấn đề chỉ là ở chỗ em có trả nợ được không thôi, mà lương của em cũng bị ngân hàng quản rồi, nên ngân hàng cũng yên tâm mà xuất tiền cho em nhá.



Khi có tiền rồi, thì em đắn đo tới chuyện chọn xe, ra đường mắt cứ hếch lên ngắm xe thiên hạ, cái này dáng đẹp nhưng đắt quá, cái kia thì bé quá...Mà em thì cương quyết lần này em phải đi xe gas cho nó không làm giày em hỏng. Nó không làm con bé nhà em lạnh. Cuối cùng có 3 xe lọt vào tầm ngắm của em, vừa với cái số tiền em đang giữ của ngân hàng: xe Click của honda, xe @stream cũng của Honda (nhưng là nhập lậu) và xe Classico của Yamaha (mới ra, dáng cực đẹp)..Click thì em biết lâu rồi, quảng cáo nhiều rồi, em cũng khoái vì nó là xe honda, có thương hiệu có đảm bảo hẳn hoi. Nhưng cái xe em mê nhất, là cái Classico cơ, nhìn giống scooter của Piaggio cực kỳ. Và khi ngồi lên, ai cũng nói nó hợp với cái dáng mi nhon chim chích của em. Em đã toan quyết định em này rồi. Mang ra thảo luận với chồng, thì chồng em bảo "Xe Click anh ngồi sao được? Xe Classico lại càng không. Thôi tuỳ em thích gì thì mua, em đi là chính chứ anh có mấy khi đi". Chồng nói thế, càng làm em suy nghĩ. EM trót lấy chồng to béo,giờ mới khổ thế này. Nếu mua Classico thì mỗi lần đi chơi, em chắc có nước ngồi..xe người khác. Hic..cuối cùng thì em quyết định "vì người khác" là mang về con @stream. Được cảnh cáo trước là xe nhập lậu rồi, nhưng em vẫn liều. OK!



Bây giờ đến màn làm cho em í một cái đăng ký. Ông chủ bán xe cho em bảo giấy tờ hải quan của em phải viết chuyển thẳng từ Quảng Ninh lên cơ. Em chờ..chờ..và chờ..hứa hứa hẹn hẹn...đúng hơn 2 tuần sau em mới có giấy hải quan. Em hồ hởi mang ra cục thuế BN xin nộp phí trước bạ. Anh cán bộ mặt lạnh như...đít bom soi cái giấy hải quan của em, rồi soi bảng biểu giá xe...Xe của em là @Stream, mà trong giấy tờ chả có chữ stream nào, chỉ có SDH, thế làem bị "nghiến" vào đánh thuế khung giá 30triệu đồng (mà em chỉ mua có 27triệu thôi ạ). Ấm ức lắm rồi, em khăng khăng cãi xe em là @stream, không tin anh ra mà kiểm tra. Nhưng anh ta lạnh te bảo kiểm tra làm gì, chỉ cần giấy tờ đây thôi. Thế thì sao anh không thu theo hoá đơn của em đi (hoá đơn xe nhập lậu, chỉ ghi có 13triệu thôi ạ)...Hic...Nhưng em vốn hiền lành (chỉ giỏi ở nhà bắt nạt chồng con chứ ra ngoài là im thin thít) nên cuối cùng em cũng ngoan ngoãn nộp cho các anh í 600ngàn đồng. Bụngbảo dạ cũng chỉ hơn có mấy chục nghìn, làm cho nhanh.



Em mất bằng lái xe, cái thằng dở hơi nào nó đã thó mất cái ví của em trong một đêm Noel em đi tung tăng với cô em chồng rồi. EM mang hồ sơ gốc thì công an bảo em phải làm  lại hồ sơ và thi lại mới có bằng. Cha mẹ ơi, thế thì chúng em có bằng lái rồi, bỏ vào tủ khoá cho kỹ để khỏi mất nhé. Giờ mà em chờ thi xong cái bằng thì cả tháng nữa em mới làm được đăng ký à? Thôi thế lại phải nhờ người khác đứng tên rồi. Em vốn nhiều học trò mà. Học trò với em gần gũi và thân thiết thế đấy, giúp em lắm việc thế đấy. Và tất nhiên, lần này cũng là học- trò-già đứng tên cái đăng ký xe cho em. Hai anh em mất cả buổi sáng chầu chầu chực chực ở công an giao thông tỉnh. Viết lằng nhằng đủ loại giấy tờ. Tới 11h mắt em bắt đầu hoa lên rồi. Thì anh công an (mặt cũng lạnh hơn ngăn đá tủ lạnh nhà em) khám xe, và sau một hồi xăm xăm soi soi, anh í kết luận "Xe này phải mang đi giám định" vì không có chữ SDH chết tiệt trên xe, vì xe này 30triệu, vì..vì...em điên lắm rồi cơ, em bảo số khung, số máy của em chính xác rồi sao không làm cho em đi...Hẹn...lại hẹn...Em về, bắt đền cái chỗ mua xe cho em. Ông chủ sau một hồi giải thích, xoa dịu em...và nằn nì em để lại giấy tờ để ông í đi làm đăng ký cho em. Không, em chỉ cần cái giấy đăng kiểm thôi, em không mượn làm hộ biển số. Vì em muốn cái biển đẹp, đẹp với em là nó giống biển số xe của một người mà em rất quý trọng, là người bạn thân thiết duy nhất của chồng em mà em nể phục í. Và tất nhiên, em mới dạy xong một lớp công an, thì việc lấy giúp em cái biển đó cũng không khó khăn lắm rồi..



Sáng nay, sau khi em đã chán chầu trực, sốt sắng với cái việc làm đăng ký xe. Thì ông chủ hãng xe gọi em ra lấy giấy đăng kiểm, và đi cùng xuống công an giao thông làm biển luôn. Em đang lượn lờ blog thì phải đứng lên đi gấp. Trời mưa, rét, lạnh...tay em run rẩy, môi em tím tái..Thế mà tới nơi thì các chú công an điềm nhiên bảo rằng đã hết giờ khoá sổ hồ sơ rồi. EM nhìn đồng hồ mới có 10h30phút sáng. Ô, hoá ra ngành công an được "đặc cách" làm việc thế thôi à??? Đến lúc này, em chán bực bội rồi, chán nói rồi...EM điềm nhiên lên xe về. Em mà không có biển số xe, em cứ mang cái xe "truồng" này lượn lờ trước mặt các anh, các anh cấm có phàn nàn gì nhá...



Đăng ký xe kí sự của em tới đây vẫn chưa kết thúc, mà em nhẩm tính là em đã mất đứt 22 ngày với nó rồi...Em mong ước tới khi nào xe hơi tràn vào VN như một bãi rác vì WTO thì xe máy cũng sẽ được bỏ biển số...như xe đạp trước đây ấy. Và xe máy chỉ bằng một phần mấy tháng lương của em, chứ đừng có lấy đứt gần 3 năm lương của em như thế thì nhà em mới may mắn mua mỗi người một xe như ý mình. Nghĩa là em được đi cái xe nho nhỏ xinh xinh, còn chồng em đường hoàng cưỡi xe lớn cho oai...

10 tháng 12, 2006

.

6 tháng 12, 2006

Lòng buồn hoang vu...

Xa blog lâu quá. Thấy mình cứ như rơi vào hoang đảo. Công việc ngập đầu, lòng cũng ngập những nỗi niềm...Cuộc sống chẳng dễ dàng với mình chút nào. Đôi khi ngồi nghĩ vẩn vơ, từ nhỏ tới lớn, học hành chả phải lo gì. Bố mẹ cũng chẳng vất vả lắm về đường học hành của mình...Nhưng sao đường "đời" của mình lại long đong thế nhỉ? Có những lúc ngồi một mình, thấy lòng mình cô đơn và trống trải lạ lùng...Có bạn bè, có blog, có 360 như một thế giới riêng, một thế giới để mình "refresh" lại chính mình, bớt đi những lo toan, mệt mỏi...Thế mà cũng đành xa thế giới này gần tháng nay rồi...Giờ mình đã trở lại..trở lại để bớt đi những stress nhưng hôm nay, lòng mình lại hoang vu quá đỗi...Lại thầm hát một câu hát xưa cũ, mỗi lần buồn lại ngân lên trong mình

Tình yêu mật ngọt, mật ngọt trên môi
Tình yêu mật đắng, mật đắng trong đời...


20 tháng 11, 2006

Entry for November 20, 2006- Vietnamese teacher's Day






Đây là bưu thiếp dễ thương của bé Dương. Cô học trò nhỏ yêu quý.



Nhà giáo, hạnh phúc nhất trong những ngày này. Nhất là năm nay mình lại được "lên báo" mới hãnh diện chứ?
Khi thầy cô mê blog.  Đúng như anh Cường -VMC nói đó là "món quà vô giá" trong ngày 20.11 này. Sáng nay bố mẹ cũng xúng xính quần áo cùng đưa con tới lớp và chúc mừng ngày 20.11 của cô Nga, cô Nhung cho con. Lời chúc sớm nhất, đầu tiên mà mình nhận được, là của học sinh K40G mình đang dạy hôm thứ 6. Một bó hoa thật đẹp và một hộp quà nhỏ xinh. Ở nét thì là lời chúc của Plug-n-Play. "Cậu em" mình rất quý mến dù mới chỉ vài lần offline. hì..hì..Hôm nay chồng tình nguyện xin nghỉ ở nhà "phục vụ vợ" hết ngày này. Sướng gì đâu! hì..hì..2 vợ chồng lượn phố chán chê, ngồi càphê chán chê rồi về. Hạnh phúc hơn là những học trò cũ cũng vẫn nhớ, gọi điện chúc mừng và mang hoa tới tặng. Đó là món quà vô giá. Khi còn học, các em tới chơi, đó là chuyện "bình thường" nhưng khi không còn học nữa, các em vẫn nhớ tới cô mới làm cô xúc động và...bồi hồi đấy. Linh + Trang tới tặng cô một đôi giày màu đỏ nhé. Đúng màu cô yêu thích. Còn Dương thì tặng cô một bó qua cực đẹp và một bưu thiếp đầy tình cảm. Cộng thêm một bộ váy cực kỳ cool cho Pota nữa...Xúc động lắm cơ. Giờ mới là giữa ngày 20 thôi, lời chúc và quà tặng sẽ được update sau nhé. Sẽ làm một slide cho ngày này vậy. Còn đây là những lời chúc mình đã nhận được (qua SMS và Blog):



Tigôn: Chị Teacher of English ơi, nhân dịp 20/11 em chúc chị nhận được thật nhiều hoa và quà nhé, nhiều nhiều những lời khen trẻ đẹp của học trò để sư tử cũng hoá thành nai vì cảm động. Híc híc.



Plug-n-Play: Chúc mừng cô giáo ngày 20.11.



Asz@: {thật tình cờ]Happy Vietnamese Teacher Day[/thật bất ngờ]


THM: Chúc mừng cô giáo nhân ngày 20/11. Chúc mừng blog của cô giáo vùa được lên báo VnExpress!


Mẹ con Nhím: Chúc mừng bà nhân ngày nhà giáo nhé, được lên báo nữa này, hi hi...



VMC: Úi giời. Cô giáo được lên báo. Món quà vô giá trong ngày 20.11. Xin chúc mừng.



Titi: sao lời chúc của mình chẳng post đc thế nhể? Chúc cô Giang Còi mãi được học trò yêu thương nhé. Khao vụ Vnexpress đê



Mẹ Hến: Sang ngày 20/11 rồi, chúc mừng cô giáo thôi, chúc cô luôn vững tay...phấn để làm cô giáo lý tưởng trên bục giảng, làm người chị đáng yêu để chỉ bảo đàn em ham vui, làm người mẹ bao dung luôn bảo vệ Pota đến suốt cuộc đời, làm 1 người vợ đảm đang chồng yêu chồng quý.



 Lại Plug: (hìhì) Em chào cô. Nhân ngày 20/11 em chúc cô mạnh khỏe. Giờ này cô vẫn còn online ạ? :D



Bé Phương: bé đồng nghiệp chúc chị ngày nhà giáo Việt Nam với những điều tốt lành nhất, gia đình hạnh phúc, con cái ngoan ngoãn và học sinh yêu mến! Nhưng cô nhớ giữ sức khỏe đó nha!



Bi "ngầu": Chúc mừng 20 - 11 tới chị. chúc chị luôn vui vẻ, hạnh phúc. Không là học trò của chị nhưng vẫn luôn cảm ơn vì chị là nhà giáo.



Thu Huong: nhan ngay 20/11 chuc chi luon manh khoe, hanh phuc va co nhieu dong gop cho nen giao duc nuoc ta nua.



Chồng Kều: Chúc vo vui khoe nhan ngay 20-11.It online thoi de save your life



Nhung hong: Hi chi, that la ngac nhien khi gap chi tren nay. Chuc chi ngay 20 thang 11 luon vui ve, chuc gia dinh chi Hanh phuc (Khong biet co nhan ra em khong nhi?)



Dieuhau: Em chúc 19/11 hôm qua rùi.Hômnay chúc 20/11 luôn.Hômqua về không kịp chào chị.Mọi việc ổn chứ chị!



Chatty Katty: em chúc mừng chị nhé :) chúc cho ngày của chị thật ý nghĩa nhé





Mít: Chuc mung ngay nha giao viet nam 20/11.Chuc bai dang tin tren www.vnexpress.net ve chi.Va xing ui tat ca loi chuc tran thanh nhat toi nguoi co, nguoi chi, nguoi ban gai...yeu quy cua em.



Cuộihk: Gửi tới chị những lời chúc tốt đẹp nhất nhân ngày Nhà giáo VN.Chúc chị và Gia Đình luôn hạnh phúc và mạnh khoẻ.Chúc chị và các đòng nghiệp luôn tự tin vững buớc trên bục giảng.



Còn đây là qua phone:





Anh Đang (hs cũ tại chức Thái bình): Nhân ngày nhà giáo VN 20/11 anh chúc em luôn mạnh khỏe. Hạnh phúc, thành đạt trong công tác.





Bitihí: Chúc mừng chị ngày 20.11. Chúc chị một ngày thật dễ thương và chúc chị luôn thành công trong cuộc sống!Em yêu chị!





@Học sinh 40G: Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, kính chúc cô luôn mạnh khoẻ, vui vẻ, hạnh phúc và thành đạt.



Myosotis: (khách lạ, hìhì..Image): Chúc mừng chị.



Thắng em: Chúc mừng chị nhân ngày nhà giáo nhé.



Béo: (Chàng này cũng là đồng nghiệp nhéImage): Cảm ơn Nhóclỳ. Chúc mừng nhân ngày 20/11 nhé. (Đã đọc bài viết về blog của nhóclỳ trên báo điện tử rồi, oai ghê). (ờ mình cũng thấy oai ghêImage)



Nikita: Chị được lên báo, hihihi, chúc mừng tiếp. (Nàng này lạ ghê, ngày nhà giáo lại chỉ chúc mừng được lên báo???Image)



Hs Thưởng K39E: Happy happy the teacher's Day to iu. Em chúc cô luôn mạnh khoẻ và hạnh phúc. Mãi là người bạn, người chị, người cô của em Image.



Maianh: Chúc chị một ngày thật đặc biệt và ý nghĩa. Mong chị luôn mạnh khoẻ và hạnh phúc bên bé Pota và anh Kều.



Em trai yêu quý: Chúc mừng chị nhân ngày 20.11. Chúc cho ngày tôn vinh các thầy cô tràn ngập niềm vui.



Học trò cũ K36(cách đây 4 năm rồi): Chào mừng ngày nhà giáo VN 20.11, em xin gửi tới cô và toàn thể gia đình lời chúc sức khoẻ, hạnh phúc. Cảm ơn cô đã dành những tình cảm tốt đẹp cho tập thể lớp 36A nói chung và bản thân em nói riêng. Một lần nữa em xin được chúc cô luôn luôn MẠNH KHOẺ- HẠNH PHÚC &THÀNH ĐẠT TRONG SỰ NGHIỆP. Học trò của cô: Nguyễn Minh Chiến (hic..xúc động quá cơ. Năm nào em cũng nhớ chúc mừng cô).



91935: Chúc chị một ngày vui vẻ và hạnh phúc.



Hạnh phúc hơn, là ba và mẹ đều gọi điện chúc mừng con gái. Đầu tiên là mẹ. Mẹ luôn luôn nhớ ngày sinh nhật, ngày nhà giáo để gọi điện chúc mừng mình. Mẹ luôn quan tâm tới ngày sinh của con gái, con trai, con dâu...Ngày sinh của từng đứa cháu không bao giờ vắng mẹ. Mình thật hạnh phúc. Có lẽ những đứa em dâu mình cũng hạnh phúc khi nhận được lời chúc mừng của mẹ chồng, phải không các em? Rồi lại tới ba, ba lúc nào cũng lo lắng từng chút cho con, cho cháu. Pota bị ốm, thế là ba cứ vài tiếng lại gọi điện hỏi xem cháu đỡ chưa, mình đã nghe lời ba luộc trứng đánh cảm cho con chưa...Con cảm ơn ba mẹ rất rất nhiều.



THANKS TO ALL: Cảm ơn mọi người, rất cảm ơn tất cả mọi người đã gửi lời chúc cho mình, đã gọi điện chúc mừng. Hôm nay mình thật sự hạnh phúc.

Tất nhiên, phải cảm ơn cậu em
Botiensu đã là người đầu tiên "thông báo" cho mình cái tin blog của mình được lên báo chứ? Còn neuyeu nói giờ mình là người nổi tiếng thì chả dám đâu, chỉ mong mãi "nổi tiếng" với con gái và với ông chồng là tốt rồi. hì..hì..ImageImageImageImage





(Updating...)

17 tháng 11, 2006

Bạn đã trở về!






Ảnh này trong ngày ăn hỏi bạn. Tớ luôn muốn chúng mình nắm tay nhau như thế này



Bạn đúng là bạn hiền, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bạn tên Hiền và bạn thật sự là bạn "hiền" của tớ. Đối với tớ, bạn thật sự là một người bạn, không-phải giống như một người CHỊ -EM mới đúng. Chúng mình giống nhau đến nỗi hồi bạn đi lấy chồng, mình về nhà bạn ở cả tháng, khách tới nhà cứ hỏi bố mẹ là sao tưởng con gái anh chị đi lấy chồng rồi cơ mà?
Chúng mình quen nhau từ khi nào nhỉ? Từ cái thời trẻ con bé bỏng, với niềm đam mê sách báo. Và báo TNTP là nhịp cầu của tình bạn 2 đứa. Năm ấy tớ học lớp 8. Tớ vẫn nhớ vì một cái cuộc thi nào đó trên báo TNTP mà bạn biết địa chỉ của tớ...Và những lá thư đi - về gắn kết tình cảm của bọn mình. Ngày tớ lên HN thi ĐH, tớ vẫn nhớ Bạn,  Thảo, Trang đưa tớ đi ăn chè, đi chơi khắp HN. Hồi viết thư, tớ thân với Thảo hơn. Nhưng lên học ĐH, thì tớ mới nhận ra bạn rất hợp với tớ. Bạn hiểu và biết chia sẻ với tớ. Chúng mình thật sự vì nhau và thân nhau như ruột thịt. Tớ yêu quý bố mẹ bạn, và bố mẹ đã nhận tớ là con nuôi (tớ cũng thật sự ân hận vì trách nhiệm làm con của tớ với bố mẹ còn ít quá. Tớ ở xa chả về thăm bố mẹ thường xuyên được). Chúng mình khác nhau về cá tính. Nhưng dường như đó là "sự bù trừ" nên càng gắn bó và thân thiết nhau hơn. Tớ nhớ lắm ngày tớ tốt nghiệp ĐH, tay trắng, thất nghiệp. Khoảng thời gian đó thật kinh khủng. Nhưng bạn đã ở bên tớ, chia sẻ với tớ từng mớ rau, cân gạo...Bạn cực kỳ tế nhị, bạn biết tớ "ngại" và giữ ý nên bạn luôn tự làm mọi việc, tớ cực kỳ cảm động mà không nói lên lời.

Tớ nhớ, mỗi lần tớ buồn, bạn chẳng bao giờ hỏi tớ thế này thế nọ, chẳng bao giờ khuyên tớ nên thế này, nên thế kia...Nhưng bạn luôn dành thời gian đến với tớ. Đưa tớ đi dạo, có khi 2 đứa đi lòng vòng phố phường cả buổi mà chẳng nói gì với nhau. Nhưng tớ biết, trong im lặng, bạn là người thấu hiểu và chia sẻ với tớ nhiều nhất.  Những khi bạn buồn, tớ cũng bỏ hết mọi việc, về với bạn...Hai đứa lại xách xe đi như ma làm ngoài đường. Đi xem phim và về nằm nói chuyện với nhau cả đêm...

Tớ nhớ, lần bạn bị ốm nặng, nhìn bạn gầy xanh xao trên giường tớ muốn ứa nước mắt. Bạn phải vào viện, nằm ở khoa lây. Tớ bỏ qua hết mọi sợ hãi bệnh viện (mà tớ vốn cực kỳ sợ) để luôn ở bên bạn. Để nắm tay bạn, để nhìn thấy bạn khá hơn lên, để giúp bạn ăn từng thìa cháo, ngủ cùng bạn cho bạn bớt sợ bệnh viện và mẹ bớt mệt mỏi vì cả ngày phải ở đó...

Tớ nhớ, khi bạn quá đau khổ vì bị phản bội trong TY, tớ đã khóc với bạn nhiều lần. Tớ gọi "thằng cha" kia ra nói chuyện để rồi muốn ...đấm cho hắn một quả vì làm bạn tớ đau lòng.

Tớ nhớ, khi bạn lấy chồng, tớ lăng xăng bên bạn, nhìn bạn cười hạnh phúc mà tớ nhẹ lòng. Ngày bạn theo chồng vào SG, tớ ra sân bay tiễn bạn mà lòng nôn nao, bâng khuâng...Tớ khóc ngon lành ở sân bay khi bạn khuất vào trong. Tớ bỗng thấy hụt hẫng vì rồi đây tớ không còn có bạn lang thang nữa. Tớ không còn bạn chia sẻ từng cái áo, cái váy đẹp..Mà em bạn bảo rằng "Nửa tủ quần áo của chị Hiền là của chị Giang, nửa tủ quần áo của chị Giang là của chị Hiền.."...bạn đi, tớ chống chếnh một thời gian dài, nhớ bạn kinh khủng. Hồi í không có internet như bây giờ, di động cũng không có, và cố định thì cực đắt. Lâu lâu, tớ mới dám gọi điện cho bạn...Và viết thư cho bạn, tớ biết bạn luôn muốn nhận được thư tay...

Tớ nhớ, khi biết tin bạn có em bé, tớ đã mừng như thế nào. Khi đó, tớ còn là "con gái", vụng về lắm trong việc chăm bà bầu. Nhưng nhìn thấy bạn gầy héo, tớ lo vô cùng. Tên con gái Hà Minh có một phần "ý tưởng" của tớ. Tớ yêu con gái Hà Minh vô cùng. Nên giờ con gái tớ cũng là Minh- Nguyệt Minh. Tớ muốn chúng lớn lên như chị em trong nhà, thân thiết như ruột thịt...

Rồi tớ cũng lấy chồng, cũng có con, cũng bị cuốn vào vòng xoáy cuộc sống. Thời gian chúng mình dành cho nhau ít hơn. Nhưng tớ luôn tin rằng, dù bạn ở đâu, dù mỗi năm chúng mình chỉ gọi cho nhau vài  lần, viết vội cho nhau vài chữ trong ngày sinh nhật...Bạn vẫn luôn là người bạn yêu quý trong trái tim tớ. Và tớ cũng luôn là người bạn mà bạn luôn quan tâm, chăm sóc, chia sẻ khi tớ cần nhất....

Hôm nay, bỗng dưng tớ nhận được tin nhắn bạn đã chuyển về Hà nội, cả nhà đã về. Bạn đã trở về. Bạn có biết tớ vui mừng đến như thế nào không? Lòng tớ bỗng hoan hỉ? Bồi hồi và hạnh phúc. Thế là rồi đây, chúng mình sẽ lại có dịp đi xem phim với nhau, đi dạo phố với nhau, tụ tập gia đình ăn uống với nhau....

Tớ biết, tớ viết cái entry này- có thể bạn chẳng bao giờ đọc được, vì bạn chẳng có blog, bạn cũng chẳng dùng internet...Nhưng tớ quá hạnh phúc với cái tin BẠN ĐÃ TRỞ VỀ!