27 tháng 1, 2007

Nice weekend..



Cuối tuần, buồn vì xa con gái...Chồng bảo con lại mải chơi giống mẹ rồi, rủ đi là đi ngay thôi. Hic..
Đi học, vui vì biết bài kiểm tra được 9đ, he..he..đúng là tâm trạng học trò...
Sáng mai lại đóng vai trò cô giáo rồi. Lớp tại chức 33 ấy nhé...
Tối đi ăn với em Ngân và em Trang- Giáo viên bên Học viện.Ba chị em lang thang vải vóc, quần áo. Rồi bún riêu, rồi bánh bèo và chè Huế...Trời! Căng bụng ...
Chồng nấu cơm mà không thể nhét thêm hạt nào dù muốn làm chồng vui lòng lắm

Vui vì mỗi ngày biết thêm một tin tốt lành từ chàng dũng sĩ kiên cường Trần Tuyên...Thế mới là em chị chứ? Chị tin lắm lắm là em sẽ vượt qua tất cả.

Ngủ ngon không nhỉ? Khi một phía giường hôm nay vắng con gái??

22 tháng 1, 2007

Tình yêu phi thường

Lâu nay, chắc các bạn cũng như tôi, thường được nghe rằng tình yêu có sức mạnh phi thường. Những câu chuyện tương tự chúng ta thường được thấy trong phim ảnh, tiểu thuyết. Do ít thấy sức mạnh tình yêu trong đời thực, nên đôi khi ta nghi hoặc, hoặc thậm chí cho rằng ở thế kỷ 21 này không còn những mối tình như vậy nữa.

Nhưng chúng ta đã lầm.


Hai con người mà tôi nói đến trong blog này không lồng lộng như những nhân vật trong văn chương, điện ảnh. Họ chỉ là hai con người bình thường. Nhưng mối tình của họ thật phi thường.

Chàng trai là một bệnh nhân đang mắc cơn trọng bệnh. Cô gái chỉ biết đến sự tồn tại của chàng trai khi tình cờ đọc một bài báo viết về chàng và đọc blog của chàng trên mạng Internet. Cô khám phá ra rằng nghị lực của người đàn ông trẻ này thật lớn lao, tinh thần lạc quan của anh thật vô bờ bến. Và cô gái đem lòng yêu chàng trai.

Yêu, dù biết rõ ràng rằng chàng trai chỉ có cơ hội sống 50/50.

Yêu, dù biết chắc rằng tương lai tình yêu của mình thật mù mịt.

Yêu, dù không hề hoài nghi rằng mình sẽ phải đối mặt với tình huống xấu nhất.

Yêu, đơn giản vì đó là định mệnh.

Họ đang trải qua những ngày thử thách khắc nghiệt nhất. Căn bệnh của chàng trai kịch phát. Chàng không ăn, không nói được suốt mấy ngày liền.

Nghe tin, cô gái xin nghỉ việc và vội vã lấy vé máy bay, bay đến nơi người yêu đang điều trị.

Sự xuất hiện bất ngờ của cô như có phép mầu. Đám mây u ám bao phủ quanh giường bệnh của chàng trai dường như tiêu tan.

Cô gái nựng chàng trai ăn, vuốt ve đầu cho chàng trai ngủ.

Cô thức suốt đêm. Thỉnh thoảng lại ngủ gục trên đầu giường, nhưng cô nhất định không rời khỏi vị trí đó.

Điều đặc biệt là tất cả những hành động, cử chỉ của cô đều được thực hiện một cách tự nhiên, không một chút gượng ép, không một chút gồng mình. Tựa hồ như họ đã thuộc về nhau từ kiếp trước.

Dẫu vẫn còn những cơn đau xé người, dẫu vẫn còn sự tác động của thuốc liều cao khiến chàng trai chìm đi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng chàng vẫn cố gắng hết sức để mỉm cười.

Tôi đã gặp chàng trai, tôi đã gặp cô gái. Tôi đang tận mắt chứng kiến mối tình vĩ đại của họ.

Tình yêu đã tiếp thêm cho họ nghị lực. Tình yêu đã tiếp thêm cho họ tình yêu.

Chàng trai đã mang đến nghị lực sống cho biết bao nhiêu người. Còn cô gái, cô giúp chúng ta tin rằng chuyện cổ tích vẫn tồn tại trong xã hội hiện đại, rằng tình yêu đẹp sẽ sống mãi.

Không biết nói gì hơn về họ ngoài hai chữ: CẢM PHỤC!
(mượn từ blog của anh Cường)

P/S: Đúng là chỉ còn nói được từ CẢM PHỤC với tình cảm của các em, nhìn em nâng đầu người yêu bón từng thìa nước, dỗ dành và nựng nịu..an ủi và vỗ về, mình thấy em thật vĩ đại. Thấy chúng ta đang khoẻ mạnh mà đôi lúc không biết quý trọng tình cảm của nhau, đôi lúc còn làm nhau buồn lòng...Mình vẫn tin rằng tất cả chỉ là nhất thời, vẫn tin rằng sẽ có một điều kì diệu xảy ra...Vẫn ước giá như ở gần, mình sẽ cho Pota tới với em hàng ngày, thậm chí hàng giờ...Thấy mắt em rạng rỡ khi nhận ra mình, ra Mecghi và mỉm cười khi thấy Pota- mà em vẫn nhận là con gái nuôi- Mình bỗng thắt lòng lại. Mình ước giá như em có một phép màu, ngồi dậy và ôm Pota vào lòng. Có lẽ đó là điều em mong mỏi và khao khát.

Nguyện cầu cho em, tất cả mọi người thân đang nguyện cầu cho em...Cố gắng lên em nhé- chàng dũng sĩ kiên cường của chị.

21 tháng 1, 2007

Hy vọng

Cái entry này chị viết cho em, đứa em trai dũng cảm, kiên cường của chị dù chị chưa từng gặp. Nhưng trong lòng chị, em đúng là một đứa em trai. Em có một ý chí, một sự lạc quan mà chị và rất nhiều người cần học hỏi. Em có biết không? Mỗi khi buồn, chị lại nghĩ tới em. Mỗi khi down, chị lại nghĩ tới em. Mỗi khi vui, chị cũng nghĩ tới em...Chị thật sự xúc động khi em luôn quan tâm tới chị, khi em luôn sẵn sàng chia sẻ với chị. Khi em dành nhiều tình cảm cho chị và con gái chị. Và chị không thể hẹp hòi chia sẻ tình cảm của con gái với em. Chị thật vui vì em rất yêu quý Pota, em muốn được làm cha đỡ đầu cho nó...Chị luôn vững tin rằng em sẽ vượt qua được mọi đớn đau, thử thách...Để thực hiện những ước muốn của mình, để lớn lên Pota có một người bố nuôi đầy nghị lực, tình cảm, anh dũng và kiên cường...Mỗi ngày, chị đều vào "nhà" em để lắng nghe tin tức về em, và mỗi lần thấy tình hình xấu, chị lại thắt lòng...Mỗi khi nghe tin vui, chị lại mừng rỡ...Chị biết, còn rất nhiều người luôn dõi theo em, luôn cầu nguyện cho em..

Chị vẫn tin rằng đó chỉ là tình trạng nhất thời thôi. Vì em kiên cường lắm, vì em anh dũng lắm...


Em! Hãy cố gắng lên nào, hãy chiến đấu tiếp nào...Chị, Pota và tất cả mọi người luôn ở bên em.