23 tháng 6, 2006

Học lại thương yêu





Hôm qua cắt tóc ngắn,chồng nhìn thấy, hơi choáng.(Vì vẫn thích mình để tóc dài). Nhưng lại cười cười trêu mình "kinh nhỉ? Model thế?". Mình cười nhẹ "Ừ, thích thay đổi một tí".Mỗi lần giận nhau, lại thấy xa lạ một tí. Tự dưng cảm thấy vời vợi. Ngồi trong quán cafe mà chẳng nói gì cả.Nếu ai không biết, chẳng nghĩ chúng mình có quan hệ vợ-chồng. Đi cùng với bé Linh, hai cô trò lang thang. Lên Hàng Mành ăn bún chả, đi chợ và vào Vinatex. Đúng là phụ nữ, khi buồn chỉ thích đi shopping. Mặc dù mình cũng chẳng mua gì nhiều, nhưng cũng thấy lòng nhẹ đi. Mua đồ ăn cho con gái thôi. Hôm nay đi coi thi, cả trường đều "bất ngờ" trước mái tóc của mình, người khen trẻ ra, người bảo tiếc mái tóc dài đen mượt mà của mình. Chị Yến thì bảo, cái trán của mình hơi "dô" nhưng mà dô "duyên" nên để tóc che đi thì "tiếc"...Nhưng mình thấy mọi người "đáng sợ" quá, ở cái trường này, có gì cũng thêm thắt, đồn thổi, nghi ngờ. Chỉ mỗi cái việc cắt tóc của mình, mọi người cũng đoán già đoán non chuyện nọ chuyện kia.Rồi nói những câu nghe thật kinh khủng. Chiều nay đi coi thi, nghe được những lời đó, mình đã khóc. Thấy buồn quá! Nhắn cho T mà vẫn thấy giận vô cùng. Làm sao mình có thể quên những gì đã qua? Nó trở thành nỗi ám ảnh, trở thành sự hoảng sợ ngay cả trong những giấc mơ. T biết, và cũng ăn năn...T bảo "anh bây giờ như cá nằm trên thớt"...Nhưng tại sao T không nói được một lời xin lỗi?Mình đã bao lần bất bình vì điều đó, với mình, đó là phép lịch sự, là thể hiện trách nhiệm với những việc mình làm. Và đó cũng là thể hiện "tính đàn ông"...Cho dù, có thể T nói xin lỗi, mình cũng chẳng dễ dàng cho qua được! Ôi ĐÀN ÔNG! Không thể hiểu nổi nữa.

22 tháng 6, 2006

A hairdresser






có lẽ đây là hình ảnh mình thấy hạnh phúc nhất khi con gái "chăm sóc" ba nó. Con gái, thường gần gũi và tình cảm với ba. Có lẽ vì thế nên ba cũng là người thương yêu con gái nhất. Không biết anh có tình cảm đó không? Hơn 2 năm qua, chúng ta đã có với nhau đủ ngọt ngào, đắng cay...Để giờ đây tất cả bỗng trở nên ngoài tầm tay với của em. Em không hờn ghen, không giận, không trách...Có lẽ đó là số phận. Nhưng em thấy buồn, vì em quá ngây ngô và cả tin...Em là một phụ nữ "Vì gia đình", yêu con đến khùng điên. Suốt ngày cắm cúi với đủ mọi việc không tên, để rồi mình chỉ là vô nghĩa. Anh nói, ngày mai anh đi xa. Em không níu giữ, có ích gì đâu khi níu giữ người muốn ra đi? Em không muốn anh sẽ lại coi thường em. Em đã quá cả tin rằng anh yêu thương em chân thành. Đó là điều duy nhất khiến cho em quyết định làm vợ anh. Có lẽ em lầm??? Thôi, thì đổ cho SỐ PHẬN, dù em biết rằng số phận cũng là trong tay mình mà thôi. Chúng ta khác nhau nhiều quá. Không thể nào "dung hoà" nổi nhau nữa? Và em, giống như một cốc nước rót mãi cũng tràn. Có lẽ sự chịu đựng trong em đã bão hoà rồi, đến deadline rồi...Em hoảng sợ và rùng mình khi nghĩ tới những gì đã qua! Có lẽ chúng ta thật sự cần có một khoảng trống. Phải rất lâu nữa em mới có thể bình tâm trở lại. Anh bảo, anh biết từ lâu rồi em không thần tượng anh. Đúng, em chưa bao giờ thần tượng anh, bởi em muốn một cuộc sống BÌNH DỊ, còn anh? Hơn 2 năm qua đã mang gì tới cho em? Em không cảm nhận được mình là một phụ nữ hạnh phúc vì được yêu. Như thế là tủi thân lắm rồi. Mặc dù, bạn bè anh nói với em rằng anh luôn tự hào với họ về em và con, mọi người nói rằng anh rất yêu em...Nhưng đó là do mọi người nói, em không nghe và "thấy" điều đó. Bởi dường như với em, anh luôn cố giấu đi con người thật của mình, tình cảm thật của mình.

Tình yêu mật ngọt, mật ngọt trên môi.

Tình yêu mật đắng, mật đắng trong đời...

Mỗi lần buồn, em lại nghe vẳng lại câu hát đó. Em chẳng bao giờ chia sẻ được với anh những suy nghĩ, tình cảm của mình. Em chẳng được động viên, an ủi. Mà, em luôn có điều đó ở một người khác, người luôn thương yêu, lo lắng cho em. Em biết, em biết rất rõ điều đó, cảm nhận rất rõ điều đó. Em thấy mình là người có lỗi với anh ấy, khi mà rất lâu rồi, anh ấy vẫn chưa yêu được ai. Và em thấy trái tim mình dằn vặt bởi lòng tốt của anh ấy. Em không hề nghĩ tới chuyện "ngoại tình", em cũng không hề muốn làm cho anh ấy thêm buồn khổ. Nhưng em thấy chạnh lòng và tủi thân.Em cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, với khát khao được hạnh phúc, được yêu thương, thấu hiểu, sẻ chia và ...nuông chiều. Anh không hiểu điều đó ư?

20 tháng 6, 2006

Lại lan man một tí






Lòng buồn quá. Cuộc sống cứ tiếp diễn mãi thế này sao? Những lo toan, phiền muộn khiến mình thấy mệt mỏi,người căng ra và bờ vai muốn sụp xuống. May là xung quanh mình còn có rất nhiều học trò. Các em thật hồn nhiên và trong sáng. Tụi nó có những suy nghĩ còn trẻ con, nhưng rất thật. Quan tâm tới mình từng chút một.Như bé Linh 39D, sáng nay nhăn nhó với mình "Cô ơi, hình như em bị thi lại môn GDPL. Cô Thắng(cô chủ nhiệm) lên bảo em, cô "lạnh" quá làm cho em sợ ơi là sợ". Mình phải "trấn an" cô bé rằng cô Thắng đang bị "sốc" vì mất mẹ, chứ không phải cô "ghét" em đâu. Và hơn cả, mình có một báu vật, là Bống của mình. Con bé khôn trước tuổi và rất ngoan. Ai cũng yêu quý, dù mới 21 tháng tuổi nhưng nó như một "người lớn thu nhỏ" vậy. Thích lên KTX chơi với bọn học trò. Nhớ tên hết tụi nó và rất tự lập. Đang học nói, nên nói rất nhiều. Thỉnh thoảng lại nghe kêu "Trời ơi" hay mình làm gì mà nó không vừa lòng, nó bảo "Thôi đi chị ạ". Tối, hai mẹ con buồn buồn, rủ nhau sang cô Doan chơi. Nó cười nô chạy khắp nhà. Mình nấu bún riêu cho cô, rồi về. Lười nên mua cháo lươn cho con gái thôi. Mình cũng chẳng muốn ăn gì. Bé Linh gọi điện bảo "Em mua cháo cho cô nhé?" Xúc động quá, nhưng thật ra trong tủ lạnh còn bún riêu nấu lúc trưa mà có muốn ăn đâu? Khi tinh thần mỏi mệt, khi lòng muộn phiền, thì chẳng muốn ăn uống gì cả...Mình mong nghỉ hè, hai mẹ con đi chơi xa một chuyến cho xả stress. Trường cho đi Trung Quốc, định cho con gái đi rồi, nhưng nghe mọi người nói không kèm trẻ con, mà mình thì không xa con được rồi. Bảo lên hỏi "sếp" xem thế nào mà cũng ngại quá. Những lúc buồn, mình hoặc là muốn đi thật xa, hoặc là muốn thu mình trong cái phòng bé tí này. Chẳng còn hứng thú làm gì, đi chơi nhà ai. Còn một đống bài chưa chấm, ngập tới tận cổ rồi. Lười quá! Mà đúng ra là đầu óc chẳng tập trung mà chấm bài.

19 tháng 6, 2006

Lan man

Ðôi khi ngồi nghĩ lẩn thẩn. Cuộc sống là một chuỗi những lo toan, phiền muộn. Niềm vui thì ngắn, còn nỗi buồn thì sâu. Mình ước được là một cọng cỏ, nhỏ nhoi và tĩnh lặng trong một khu vườn hoang. chẳng ai biết, chẳng phiền tới ai. Bao nhiêu là áp lực, từ công việc, gia đình, con cái...Tưởng rằng gia đình là chốn nương tựa bình yên nhất, thế mà lại luôn làm nhau đau lòng...Những ngày này mình giống như một bà già, cứ lẩn thẩn, lơ vơ với bao nhiêu là suy nghĩ, bao nhiêu là câu hỏi lửng lơ trong đầu. Làm thế nào đây?