19 tháng 8, 2006

Một ngày chết tiệt!

Hôm qua, đúng là một ngày chết tiệt. Lẽ ra cái blog này post lên từ hôm qua rồi. Thế mà chẳng hiểu sao cặm cụi type xong, khi click post this entry thì nó chạy đâu mất. hic..hic..Bực cả mình. Cứ hôm nào có chuyện gì, thì y như rằng kéo theo n chuyện khác..Kú thế không biết..

Ghét quá! Ghét quá! Sao mà Kều lại trẻ con và vô tâm như thế nhỉ? Kều có biết là mình đang ốm không hả? Sức khoẻ xuống cấp đến mức chẳng muốn làm gì, ăn cũng chẳng muốn ăn, ngồi chết dí một chỗ chẳng muốn đứng lên. Sáng không ăn uống gì, trời mưa to, chẳng áo mưa, chẳng umbrella. Thế là trưa bé Trang 39D đi học ghé vào mua cho mình một tô cháo cá. ăn cho no bụng, chả biết ngon là gì. Miệng đắng ngoét. Nhưng đến chiều, cũng lọ mọ ra chợ, mua đủ thứ về cặm cụi nấu nấu, nướng nướng. Vì hào hứng nghĩ rằng, có 2 vợ chồng ăn sẽ ngon miệng hơn. Vì cũng muốn nhà cửa vui vẻ, đầm ấm. Ừ, thì mình không dọn dẹp nhà cửa đấy, ừ thì mình chẳng thèm làm gì đấy. Kều có biết cả ngày mình muốn khóc không? Thế mà về tới nhà, lại còn cáu ầm lên. Rồi khi bê mâm cơm ra thì đứa nào cũng sưng mặt lên. Kều lại còn ném đũa không thèm ăn. Mình ngồi nhai hết bát cơm, miệng chua loét,chẳng thấy vị gì nữa. Chán! Chả bao giờ Kều bảo "Em cứ nghỉ ngơi đi, để anh về dọn dẹp cũng được". Ừ thì về nhà, Kều cũng lăn vào dọn dẹp nhà cửa, nhưng làm rồi cáu, làm rồi sưng sỉa mặt mày nhìn thấy ghét. Thà không làm còn hơn. Có lần mình đã cáu lên "Nhà bẩn không chết, em không được nghỉ ngơi mới chết"...Mà có phải mình là đứa cẩu thả, luộm thuộm gì đâu? chỉ vì mệt quá, nên makeno thôi. Tức quá!

18 tháng 8, 2006

Mưa buồn






Mưa! Thật buồn! Ở nhà một mình sao buồn thế? Nhớ con gái thế?

Cuộc sống là vậy sao?Bon chen? Ghanh tị? Hiềm khích? Rồi tìm mọi cách dìm nhau xuống? Mình thì quá thật thà, vô tư. Nhiều khi ngồi tự ngẫm, mình chẳng làm gì xấu với ai. Tại sao mọi người lại quá độc ác và tàn nhẫn với mình? Cũng may, số đó không nhiều, quanh mình vẫn còn nhiều người tốt. Như cô D, chị Y...Khi mình sai, có thể mắng mình, có thể góp ý. Nhưng chân thành và thương yêu, thông cảm. Chứ chẳng như nhiều người khác...

Vậy mà mình cứ nghĩ, cùng là đồng nghiệp trẻ với nhau, sẽ hiểu nhau hơn,thông cảm với nhau hơn và giúp đỡ nhau nhiều hơn. Mình luôn cố gắng giúp đỡ mọi người trong khả năng có thể. Còn mọi người? Nếu không thể thông cảm và giúp mình, thì cũng đừng đặt điều cho mình như thế chứ? Mình thấy ghê tởm, thấy lợm giọng khi sáng nay nghe thông tin rằng, có người nói mình mặc cái váy in hình con bướm to đùng ở đằng trước. Tại sao ngừơi ta không xấu hổ khi nói ra điều ấy? Đây là môi trường giáo dục cơ mà? Mà sự thật thì, cái váy của mình thêu một bông hoa hồng nhỏ ở chân váy. Bực mình! Mình căm ghét sự "buôn chuyện", căm ghét nói xấu sau lưng.Mình luôn muốn sống đúng bản chất của mình, sống không vụ lợi, không luồn cúi. Không phải nịnh nọt ai, không phải tìm mọi cách để gạt người khác để mình đứng lên. Cái chức Bí thư đoàn là gì chứ? Mình làm Phó bí thư bao nhiêu năm, chẳng một chút quyền lợi, Làm chỉ vì lòng nhiệt tình và hăng hái của tuổi trẻ. Thì có ai nói gì không? Chỉ tới khi Bí thư nghỉ giữa chừng, mình lên thay (điều kiện khách quan) thì xung quanh mình mới xảy ra nhiều chuyện. Điều đó làm mình đau lòng. Mình đã từng phát khóc trước BCH. Và đã thẳng thắn nói với mọi người rằng mình làm bí thư, được giảm 30% định mức, nghĩa là để vượt định mức, thì mình cũng phải lên lớp vỡ mặt (Với định mức 500tiết/năm như trường mình). Và liệu số tiền vượt định mức đó, có đáng để mình lấy đó làm mục đích làm công tác Đoàn không? Việc gì cũng tới tay mình, để rồi vẫn nói mình chẳng làm được gì cả. Chán! Mệt mỏi. Mình đã nói với các chú rồi, cháu chẳng tham vọng làm ông nọ bà kia, mục đích của cháu là nuôi con khoẻ, ngoan, gia đình hạnh phúc, công việc chuyên môn vững vàng thôi...Mình muốn buông xuôi rồi. Còn một đống việc ngập lên, ai làm thì làm. Mình cứ cắm mặt vào rồi cuối cùng cũng chẳng để làm gì cả. Lại còn bị nói xấu, đặt điều. Làm như mình sắp lên bà nọ, bà kia đến nơi í. Xấu tính, xấu tính không chịu được! Có lẽ, mình cần phải sống "khôn ngoan" hơn một tí. Mặc kệ đời! ăn quả bơ, đội mũ phớt đi cho xong chuyện! Nhưng mà tức lắm, "kú" lắm. Điều mà mình thấy còn an ủi, còn hạnh phúc là mình có nhiều học trò yêu quý, tôn trọng, như Dương,Linh, Trang, Nga, Liên, Thưởng, Hoài Anh...Các em hồn nhiên, yêu ghét rõ ràng, không hề vụ lợi. Những lúc mệt mỏi này, có con gái ở nhà.ÔM cổ mẹ, ghì thật chặt, hôn thật kêu là mình nhẹ lòng ngay. Gọi điện cho con gái, bà ngoại đang cho ăn cháo lươn. Ông ngoại gọi vào nghe điện thoại thì bảo "thôi! Bống đang ăn cháo", Nghe giọng con từ xa mà ứa nước mắt. Pota chẳng nhớ mẹ nữa à? hic..hic..ông ngoại bảo nửa đêm vẫn thức giấc gọi mẹ một tí, rồi ông ru lại ngủ tiếp. Về nhà chỉ quấy lấy ông ngoại thôi.

Mưa buồn! Mưa buồn! Lòng buồn! Lòng nhớ!

15 tháng 8, 2006

For my dear dear friend





Bi béo ơi!


Em hai mươi tuổi em là nắng


Nắng lung linh, e ấp trước hiên nhà...


Em ba mươi tuổi em là gió


Gió mênh mang trước biển cuộc đời...


***********


Thêm ngọn nến cho tuổi 30 chẵn,


Những nếp nhăn nho nhỏ dưới nụ cười...


Ta chợt thấy nước mắt tràn trên má..


Nhớ mùa thu trên phố quê nhà...


***************888888


Chúc mừng sinh nhật mày! Mặc dù hơi muộn rồi. Nhưng tao vẫn muốn dành riêng một blog này cho mày, cho đứa bạn mà tao vẫn yêu quý.Thật ra so với thời gian bên Mỹ, thì lời chúc mừng sinh nhật của tao cũng chẳng muộn là mấy, phải không mày? Biết đâu bây giờ bên đó, mày vẫn đang ngồi thổi nến, cắt bánh và hát HAPPY BIRTHDAY với bạn bè, rồi lại khóc, vì nhớ con gái và a.Trường? Tao biết mày lắm mà. Nhưng đừng khóc nhé,ở nhà ai cũng nhớ mày. Tao cũng nhớ mày, con Bống cũng sẽ nhớ mày...


Tao nhớ lắm, ngày đầu tiên trở thành SV, bước chân vào KTX với 2 bím tóc thật dài,ngô nghê, nhìn ai cũng lạ lùng. Tao vốn nhát, từ nhỏ chẳng đi tới đâu, nên lúc vào nhận phòng, thì bọn mày cũng đã yên vị rồi. Mày là người xông xáo nhất phòng, mày hỏi chuyện tao đầu tiên, giúp tao thu dọn đồ đạc...Rồi bọn mình thân nhau, thân như trước đó có duyên nợ. Tao đi đâu, cũng kè kè có mày bên cạnh, bởi như thế tao mới cảm thấy yên tâm. Mày giống như một "bóng cây" của tao vậy. Đi Sinh hoạt CLB Văn học trẻ, 10 buổi thì 9 buổi rưỡi có mày đi kèm, đi đến nhà bác Lân chơi lần nào cũng có 2 đứa...Đến nỗi, bạn bè tao gặp, nếu không thấy mày lại hỏi "Huyền đâu rồi?" Vì thế chúng mình cũng có bao nhiêu là bạn "chung" nhỉ? Bao nhiêu là kỷ niệm với P217 thân yêu đó, tao chẳng thể nào quên được. Ai cũng nói,chúng mình hơi "trái" nhau, thế mà thân nhau không rời...Rồi tao chuyển sang SPNN ở, nhưng ngày nào không về chơi với mày, tao lại bồn chồn..Bọn mình ít gặp nhau hơn, nhưng tình cảm khăng khít hơn. Rồi ra trường, rồi đi làm, rồi yêu đương, lấy chồng, sinh con....Chỉ có ra trường là tao ra trước, còn cái gì mày cũng đi trước tao. Ngày mày sinh con Hến, tao cũng hạnh phúc và hồi hộp chẳng khác gì mình sắp lên ...bàn đẻ. Và dù ở xa, nhưng tuần nào tao cũng phải "mò" về ngồi ôm con Hến cả buổi không chán. Với nó, dường như tao có một tình cảm đặc biệt, một tình cảm không thể diễn tả bằng lời, gắn bó và thương yêu...Con Hến cũng yêu tao lắm, tao cảm nhận được điều đó, nên có lần mày bảo với cả nhà "Tí nữa phải gọi điện cho mụ Giang xem con Bống sao rồi" thế là con Hến cãi ngay "Không, phải là mẹ Giang chứ"...Có lần tao gọi điện, nó bảo "Mẹ Giang ơi, mẹ cho em Bống đến chơi với con, con nhớ em lắm" làm tao ứa nước mắt...Giờ mày ở xa quá, tao vẫn nói mày dũng cảm hơn tao nhiều, vì mày có thể xa con. Còn tao, chỉ cho con về quê cai sữa thôi, mà lòng bồn chồn như lửa đốt. Trước đây, tao vẫn luôn tự nhủ, nếu mày đi xa tao sẽ chăm sóc con Hến. Nhưng tao lại không làm được điều đó, vì hoàn cảnh, vì điều kiện xa xôi quá. Đúng là cuộc sống, chẳng ai nói trước được điều gì cả, phải không mày? Nhưng tao tin rằng chỉ có một điều không hề thay đổi, là tình cảm của tao và mày. Là tình yêu thương con Giang và Nguyệt Minh, là mày vẫn bảo lẽ ra con G phải là con của tao, còn con Bống mới là con của mày...Giang hiền, nhỏ nhẹ, tiểu thư...Còn Bống thì hơi "gấu", mạnh mẽ và dũng cảm...Có lẽ như thế, sau này chị em mới nó lại thân nhau như tao và mày í, phải không?


Lan man cho tuổi 30 đi qua! Các cụ nói "Trai 30 tuổi đang xoan,gái 30 tuổi đã toan về già" đấy mày ạ. Nhưng với chúng mình, 30 tuổi mới là khởi đầu cho cuộc sống, còn nhiều việc phải làm, cần làm và nhất định làm. Vì tương lai con cái chúng ta, phải không mày? Lâu lắm rồi tao chẳng thơ ca, viết lách gì cả...hôm nay bỗng dưng nhớ mày, nổ ra mấy câu thơ con...ếch!Mong mày mãi mãi là bạn của tao, bạn yêu quý!