18 tháng 8, 2006

Mưa buồn






Mưa! Thật buồn! Ở nhà một mình sao buồn thế? Nhớ con gái thế?

Cuộc sống là vậy sao?Bon chen? Ghanh tị? Hiềm khích? Rồi tìm mọi cách dìm nhau xuống? Mình thì quá thật thà, vô tư. Nhiều khi ngồi tự ngẫm, mình chẳng làm gì xấu với ai. Tại sao mọi người lại quá độc ác và tàn nhẫn với mình? Cũng may, số đó không nhiều, quanh mình vẫn còn nhiều người tốt. Như cô D, chị Y...Khi mình sai, có thể mắng mình, có thể góp ý. Nhưng chân thành và thương yêu, thông cảm. Chứ chẳng như nhiều người khác...

Vậy mà mình cứ nghĩ, cùng là đồng nghiệp trẻ với nhau, sẽ hiểu nhau hơn,thông cảm với nhau hơn và giúp đỡ nhau nhiều hơn. Mình luôn cố gắng giúp đỡ mọi người trong khả năng có thể. Còn mọi người? Nếu không thể thông cảm và giúp mình, thì cũng đừng đặt điều cho mình như thế chứ? Mình thấy ghê tởm, thấy lợm giọng khi sáng nay nghe thông tin rằng, có người nói mình mặc cái váy in hình con bướm to đùng ở đằng trước. Tại sao ngừơi ta không xấu hổ khi nói ra điều ấy? Đây là môi trường giáo dục cơ mà? Mà sự thật thì, cái váy của mình thêu một bông hoa hồng nhỏ ở chân váy. Bực mình! Mình căm ghét sự "buôn chuyện", căm ghét nói xấu sau lưng.Mình luôn muốn sống đúng bản chất của mình, sống không vụ lợi, không luồn cúi. Không phải nịnh nọt ai, không phải tìm mọi cách để gạt người khác để mình đứng lên. Cái chức Bí thư đoàn là gì chứ? Mình làm Phó bí thư bao nhiêu năm, chẳng một chút quyền lợi, Làm chỉ vì lòng nhiệt tình và hăng hái của tuổi trẻ. Thì có ai nói gì không? Chỉ tới khi Bí thư nghỉ giữa chừng, mình lên thay (điều kiện khách quan) thì xung quanh mình mới xảy ra nhiều chuyện. Điều đó làm mình đau lòng. Mình đã từng phát khóc trước BCH. Và đã thẳng thắn nói với mọi người rằng mình làm bí thư, được giảm 30% định mức, nghĩa là để vượt định mức, thì mình cũng phải lên lớp vỡ mặt (Với định mức 500tiết/năm như trường mình). Và liệu số tiền vượt định mức đó, có đáng để mình lấy đó làm mục đích làm công tác Đoàn không? Việc gì cũng tới tay mình, để rồi vẫn nói mình chẳng làm được gì cả. Chán! Mệt mỏi. Mình đã nói với các chú rồi, cháu chẳng tham vọng làm ông nọ bà kia, mục đích của cháu là nuôi con khoẻ, ngoan, gia đình hạnh phúc, công việc chuyên môn vững vàng thôi...Mình muốn buông xuôi rồi. Còn một đống việc ngập lên, ai làm thì làm. Mình cứ cắm mặt vào rồi cuối cùng cũng chẳng để làm gì cả. Lại còn bị nói xấu, đặt điều. Làm như mình sắp lên bà nọ, bà kia đến nơi í. Xấu tính, xấu tính không chịu được! Có lẽ, mình cần phải sống "khôn ngoan" hơn một tí. Mặc kệ đời! ăn quả bơ, đội mũ phớt đi cho xong chuyện! Nhưng mà tức lắm, "kú" lắm. Điều mà mình thấy còn an ủi, còn hạnh phúc là mình có nhiều học trò yêu quý, tôn trọng, như Dương,Linh, Trang, Nga, Liên, Thưởng, Hoài Anh...Các em hồn nhiên, yêu ghét rõ ràng, không hề vụ lợi. Những lúc mệt mỏi này, có con gái ở nhà.ÔM cổ mẹ, ghì thật chặt, hôn thật kêu là mình nhẹ lòng ngay. Gọi điện cho con gái, bà ngoại đang cho ăn cháo lươn. Ông ngoại gọi vào nghe điện thoại thì bảo "thôi! Bống đang ăn cháo", Nghe giọng con từ xa mà ứa nước mắt. Pota chẳng nhớ mẹ nữa à? hic..hic..ông ngoại bảo nửa đêm vẫn thức giấc gọi mẹ một tí, rồi ông ru lại ngủ tiếp. Về nhà chỉ quấy lấy ông ngoại thôi.

Mưa buồn! Mưa buồn! Lòng buồn! Lòng nhớ!

1 nhận xét:

Hùng nói...

Nếu cái vụ bí thư đoàn làm em mệt mỏi vậy thì hãy bỏ quách nó đi. Hãy triệu tập đại hội đoàn cơ sở (hình như BTĐ có quyền làm điều này) và nói rõ quyết định của mình.
Ngoài đời số người cơ hội và thích oai, ra vẻ ta đây thế này thế nọ... có nhiều lắm, và họ sẵn sàng chịu đựng những áp lực xã hội để đạt được mục đích của mình. Hãy để cho những người đó làm "Bia Thịt Đê" như cách mà tụi anh vẫn nói về những thằng đàn ông BTĐ thời hiện đại (mà có lẽ thời nào cũng vậy thôi, trừ thời chiến vì khi đó làm BTĐ là đi đầu trước hàng tên mũi đạn và sẵn sàng đón nhận cái chết một cách tự nguyện, và như vậy chỉ những người đàn ông thực sự mới được tôn vinh vào những vị trí đó).
Hãy làm sao để mình thấy vui vẻ với mọi công việc mình làm, và hãy "quẳng gánh lo đi mà vui sống" hay đại loại như tên của một cuốn sách mà anh đã đọc trước khi chia tay với người vợ đầu của anh.