30 tháng 7, 2011

Sexy or not?


Khái niệm sexy thật là ...nhiều nghĩa, người tích cực thì cho đó là sự quyến rũ, người ác cảm thì bảo đó là sự khiêu khích, gợi dục...Cũng như trong "chuyện Tinh Vân" xôn xao cả tuần nay vậy. Hôm đó, lẽ ra mình là khách mời, mà mải mê đi chơi với em Dương nên ...quên mất. Thế là hôm sau đã được "tát" vào mặt đủ bài ầm ĩ rồi. Mình đọc hết, lặng lẽ theo dõi hết cả những "phản pháo" của chủ nhà nữa. Và cá nhân mình thì thấy thế này:


  • Thật ra, lỗi cũng là một phần do ban tổ chức và lãnh đạo công ty TV không lường trước được sự việc và cũng kg kiểm duyệt gắt gao nội dung. Có thể các đồng chí nghe trình bày ý tưởng của vở diễn và thấy hay nên không nặng nề chuyện biểu diễn bikini trên sân khấu. Hoặc cũng có thể các đồng chí ấy cũng như mình, thấy chuyện đó cũng bình thường, như những màn biểu diễn bikini trên sân khấu bình thường thôi.


  • Nhân viên TV toàn các bạn trẻ, các bạn "làm hết sức, chơi hết mình" - cá tính, mạnh mẽ và dám thể hiện. Đối với các bạn, được thể hiện mình là một niềm vui. Chính vì điều đó mà cái ý tưởng rằng sau những ngày tháng làm việc cực nhọc, vất vả thì các bạn được xả hơi, các bạn được ăn chơi tận hưởng cuộc sống...Các bạn hình thành ý tưởng này cũng là một lời cảm ơn tới Ban lãnh đạo Công ty đã cho các bạn ấy một môi trường làm việc tốt, để các bạn ấy có xiền mà đi biển một bữa thật đã ^^


  • Cả một vở diễn dài, có nội dung, có đầu có cuối thì oái oăm thay lại chỉ bị cắt đúng cái phần "nhạy cảm" đưa lên. Quả thật, nếu chỉ xem đoạn clip đó thì cũng thấy hơi..nổi da gà một tí, hí hí. (với cái thể loại mô phạm như mình, hic), nhưng mình cũng chẳng đến nỗi khắt khe lên án các bạn ấy là trụy lạc hay gợi dục như Petrotimes nói (nghe mấy từ này còn thấy....nổi da gà nhiều hơn í)

  • Các bạn nhà báo cứ ầm ĩ bảo đó là trụy lạc, là sexy, là gợi dục...nhưng chính các bạn ấy lại là người "tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy" khi cứ đưa đi đưa lại đoạn clip đó và nhai đi nhai lại các từ nhạy cảm đó. Không biết nếu TV bị ra tòa vì "đóng" các cảnh "đồi trụy" thì các bạn nhà báo có bị ra tòa không nhỉ? (hình như tội tuyên truyền cũng không nhẹ hơn lắm đâu =))

  • Và nếu mặc bikini biểu diễn trong bữa tiệc sinh nhật công ty là "thiếu văn hóa" thì có lẽ các chương trình thi hoa hậu cũng nên bỏ quách phần này đi cho xong. Các cô người đẹp, chân dài miên man cũng đi ra đi vào uốn lượn khắp sân khấu, rồi có cô còn rút cái khăn quấn vung vẩy đó thôi...Hay như một chương trình phát trên truyền hình được khán giả cả nước đón xem nhiệt tình là "Bước nhảy hoàn vũ" thì chuyện mặc những bộ nhảy sexy và những động tác vũ đạo sexy cũng..đầy ra. Thậm chí mình nhớ trong đêm trung kết, bạn Thu Minh còn đứng cho các anh...giật tung váy ngoài, lộ ra bộ bên trong đỏ chói chang còn gì?


  • Cuối cùng thì mình nghĩ, tất cả cũng là do ...cảm nhận của mỗi người. Ai nhìn sự việc bằng con mắt nào thì nó sẽ ra đúng kết quả như thế. Nên các bạn chẳng cần phải ầm ĩ nữa làm gì. Cả nước đã biết tên Tinh Vân rồi đấy ^^

Ngỡ đâu tình đã quên mình!

Khi em trông thấy anh
Cả địa cầu như vắng ngắt
Khi em trông thấy anh
Cõi thiên đàng như trước mắt
Con tim em bấy lâu ngỡ đâu tình đã quên mình
Để rồi ngày hôm qua oán trách em
Khi em trông thấy anh
Lửa ngông cuồng thôi tắt hết
Khi em trông thấy anh
Những ưu sầu run rẩy chết
Em như con thú hoang biết run sợ giữa cuộc đời
Ngập ngừng lòng lo âu hát câu kinh nguyện cầu
Tình không xót xa có nên gọi là tình
Đời không đắng cay có nên đời
Trái tim kêu gào xin hãy cho tôi một lần
Một lần thôi được quặn đau, được rớm máu
Hôm nay ta cứ vui
Chắc đâu ngày mai vẫn thế
Mây trôi mây vẫn trôi
Dẫu không còn ai nhớ đến
Anh ơi em vẫn tin chẳng có gì mãi trên đời
Dù rằng tình đôi ta vẫn luôn luôn tuyệt vời
Thứ 7 ở nhà, dự báo thời tiết là có bão,mà vẫn nắng chang chang, oi nồng bức bối. Bao nhiêu thứ muốn viết, bao nhiêu việc muốn làm, thế mà chẳng thể nào tập trung làm gì được. Hết nghe Thúy Nga 102 rồi lại nghe "Ngỡ đâu tình đã quên mình.." rồi lẩn mẩn đọc linh tinh của mọi người...
M gọi điện bảo mới đi công tác về, hỏi đang ở đâu, tưởng em ở HN thì ngồi đâu đó một tí. Bảo thế chờ em sang thì bảo tối lại busy rồi. Haizz, kg biết bao lâu rồi chưa ngồi lại quán Palomá (giờ là Paradise) với M nhỉ? Chỉ cần cái cảm giác ngồi thật bình yên ở đó, có khi chẳng thèm nói chuyện gì với nhau, nghe tiếng Piano...là lại thấy kí ức dội về một ngày mùa đông đầy gió, se se lạnh và cuộc sống như chậm lại, thật chậm...Hai đứa ngồi đối diện nhau, tưởng như mọi lo toan, buồn phiền, hối hả của cuộc sống như dừng lại...Mình rất yêu quý tình cảm của mình và M, 13 năm nay lúc nào M cũng vẫn đối xử với mình như thế, trân trọng và thương yêu...Cho dù chỉ là "Anh có 30p dành cho em thôi nhé, chiều họp rồi" - và lại ngồi thiền trên cái quán đó.
Cũng lạ, có những thứ tình cảm kg thể lý giải nổi, kg thể gọi tên...Như mình và M, chẳng gọi là yêu, cũng kg hẳn là bạn. Một thứ tình cảm mà mãi mãi nó vẫn như thế, lâu lâu gặp nhau, ngồi với nhau vài chục phút, ra về kịp nắm tay tạm biệt...Và rất ít khi mình nói chuyện gì với M, chẳng bô lô ba la được, cũng kg buôn chuyện vớ vẩn được, cũng kg mè nheo được. M cũng vậy, chẳng quan tâm mình đang yêu ai, mình lấy ai, mình thế nào, chỉ cần nghe "M ơi, em buồn quá" là có thể chạy tới, ngồi lặng im bên cạnh thế thôi. Ngày mình quyết định lấy chồng, mình nhắn cho M "M ơi, em đi lấy chồng đây" - nghe cứ nhẹ như không vậy. Ngày mình quyết định bỏ chồng, mình cũng lại nhắn cho M "M ơi, em bỏ chồng đây" - haizz, kg biết M cảm thấy ntn khi đọc những tin nhắn đó nhỉ? Nhưng hôm vừa rồi M bảo, em lúc nào cũng ngớ ngẩn thế, lãng mạn và..viển vông thế.
Hiền bảo, H ghen tị vì mình có nhiều bạn tốt, nhiều bạn yêu quý mình. Đây cũng là điều mà mình cảm thấy cuộc sống "bù đắp" lại cho mình, những người bạn, những tình cảm đẹp và chân thành là niềm động viên, an ủi lớn nhất. Mình sợ tình yêu, vì tình yêu thường làm mình...mù quáng, vì tình yêu thường ích kỉ. Mình cũng chẳng còn đủ niềm tin để đặt trọn vẹn vào người đàn ông nào nữa. Đêm ngủ vẫn thường giật mình thảng thốt vì những kí ức xa xưa. Dù thẳm sâu, mình vẫn luôn khao khát được yêu-thương thật lòng. Nhưng làm sao tìm được người đàn ông biết yêu và biết thương mình thật lòng nhỉ? Mình dù 70 tuổi chắc vẫn khờ khạo, ngốc nghếch và cả tin như thế này thôi. Mình không khác mình được. Dù cuộc đời có vùi dập thế nào :((
Và dù 70 tuổi, mình vẫn là một bà già có một trái-tim-trẻ-con đầy lãng mạn, mộng mơ. Mộng mơ như thuở trẻ con ngồi xây lâu đài trên cát vậy. Mình thích cảm giác đứng trước biển, chân lún dần xuống cát khi sóng biển rút ra xa...Nhưng cuộc đời lại không êm đềm như cảm giác mềm mại của đôi chân lún xuống cát như thế, cuộc đời có lúc giống như sóng biển trong bão, sẵn sàng xô đổ mọi ước mơ, khát khao và những "lâu đài đẹp đẽ" của tuổi trẻ...
Hơn 1 lần mình đã tự hỏi "Tình yêu là gì?" - mình là người rất thận trọng khi nói ra tiếng yêu. Ngày xưa, mỗi lần gặp M là mỗi lần tim gan phèo phổi của mình nhảy nhót nhưng mình vẫn khăng khăng kg chịu nhận lời yêu của M, chỉ vì mình cảm thấy chưa đủ tự tin, chưa đủ tin tưởng, chưa đủ chia sẻ, chưa đủ cảm nhận về nhau...
Chả hiểu đang viết cái gì đây nữa....
Ôi cát bụi cuộc đời!!!!!!
Em như con thú hoang biết run sợ giữa cuộc đời
Ngập ngừng lòng lo âu hát câu kinh nguyện cầu

29 tháng 7, 2011

Xem phim 3D

Lần đầu tiên cho Bống và Cua đi xem phim 3D, lựa chọn phim "Công chúa tóc mây" vì toàn là các "công chúa" đi xem, hehe. Cả mẹ con nhà em Trinh nữa. Phòng chiếu toàn là người "nhà mình"- 3 mẹ con, 4 mẹ con cô cháu nhà em Trinh, em Huyền mip, em Huy, Ngọc và Hiền (đều là gv tập sự).

Bạn Bống có vẻ rất hào hứng, thích thú trước những hình ảnh 3D đẹp lung linh. Còn bạn Cua thì nhất định không chịu đeo kính. Lại còn mắc thêm tội "bình luận" to tiếng trong phòng, hehe. Cuối buổi thì leo trèo và giật tung cái rèm treo tường trong phòng chiếu. Haizz, mệt với bạn Cua quá đi.

Mẹ hứa mỗi tháng sẽ cho 2 nàng đi xem phim 1 lần. Biết cái quán này rồi, gần học viện của mẹ nữa. Mỗi tội đồ uống ở đó dở ơi là dở. Muốn uống đồ ngon cũng chẳng có :(

Nhân tiện sang HN, mai sẽ cho 2 nàng đi Vincom chơi luôn thể. Đúng là được ngày ra "thủ đô" ^^, phải tranh thủ ăn chơi nhảy múa chứ, 2 nàng của mẹ nhờ ^^

27 tháng 7, 2011

Xin em đừng nhạy cảm thế!

Là câu mà một người bạn đã nói với mình hôm nay, khi biết mình buồn về chuyện bị block. Ừ thì vẫn biết thế, nhưng sao vẫn thấy thật buồn. Mình có phải là người sống quá tình cảm không? Đơn giản vì mình rất coi trọng tình bạn, mình rất tôn trọng bạn bè và luôn hết lòng nếu mình có thể.


Năm ngoái, mình cũng đã rơi vào trạng thái buồn và hụt hẫng như thế này một lần. Khi bị một người bạn mà mình coi như em gái block. Mình vẫn rất yêu quý em ấy, luôn lắng nghe, chia sẻ và trò chuyện với em ấy từ hồi em chỉ có người yêu, rồi làm vợ, làm mẹ...Đến một hôm mình comment trên fb của em khiến em hiểu lầm và block mình. Mình cũng đã buồn vì kg thể thanh minh hay nói chuyện với em một lần nào nữa. Chia tay tình yêu hay tình bạn, cũng làm mình cảm thấy buồn và hụt hẫng thế thôi...


Thật ra, thế giới blog hay facebook được coi là thế giới ẢO. Mình thì nghĩ, trong ẢO mà THẬT. Và chứng minh rằng rất nhiều người bạn của mình từ blog hay facebook trở thành bạn bè thân thiết của nhau như Sen Ta,chị Phương, bà Hương, Chị Ngọc, anh Linh, anh Misha Đoàn, mẹ Tôm Tép, em Chèo Bẻo....Nhiều lắm những người bạn mà mình yêu quý và trân trọng. Thật ra hơn 2000 friends thì mình không thể biết hết được, nhưng mình luôn trân trọng những tình cảm của mọi người dành cho mình, dù chỉ là nhấn like hay comment trong một stt hay một note nào đó.


Mình và bạn ấy cũng biết nhau qua một stt của mình, khi bạn ấy comment và mình thấy bạn ấy hiểu cái stt đó, vào nhà bạn ấy cũng thấy hay hay nên đã xin add. Nào ngờ bạn ấy trả lời là kg accept mình vì sợ mình thất vọng, vì bạn ấy không "ngoan" như mình. Thế thôi, và mình cũng kg nghĩ về chuyện đó nhiều...


Cho tới ngày bạn ấy chủ động buzz mình trên YM, và kg ngờ là chúng mình nói chuyện với nhau rất hợp, rất vui. Mình chưa hề gặp bạn ấy nhưng đã coi bạn ấy như một người bạn thật sự của mình. Và những lúc nói chuyện với bạn ấy là lúc mình thấy nhẹ nhõm, thú vị. Có lẽ bạn ấy cũng nghĩ vậy nên chúng mình nói chuyện với nhau rất thoải mái và tự nhiên. Như thể thân quen từ lâu lắm rồi vậy. Dù vậy nhưng chúng mình vẫn không add nhau. Mình đã đóng fb sau vụ bị ầm ĩ kia, còn bạn ấy vẫn để public để mình có thể đọc và comment những bài của bạn ấy được.Mình đã add một người thân của bạn ấy, chỉ với một mong muốn rằng được xem những bức ảnh gia đình của bạn ấy ở fb đó. Nhưng không ngờ điều đó lại khiến bạn ấy tức giận đến vậy, và kg kịp nói thêm với mình câu nào, cũng kg nghe mình giải thích, bạn ấy đã block mình ngay. Mình cũng đã nhắn tin, đã gọi điện (nhưng bạn ấy kg nghe máy), đã gửi mail cho bạn ấy nhưng đều không có hồi âm. Thật sự là mình buồn, rất buồn. Bởi vì mình nghĩ rằng mình đã làm tất cả vì mình tôn trọng bạn ấy cũng như trân trọng tình bạn này. Còn bạn ấy thì cực đoan tới mức kg thèm nghe mình giải thích một lời nào.


Nghĩ thế, nên mình đã thấy nhẹ lòng. Nếu ngay từ đầu mà kg tôn trọng nhau thì sẽ chẳng bao giờ có một mối quan hệ lâu dài nào hết. Dù đó là tình bạn hay tình yêu, đúng không?

Chiều nay mình đã gặp lại bạn Hoa, là bạn học cùng ĐH với mình 2 năm cuối. Là 1 trong 2 người bạn gái thân thiết nhất với mình trong suốt 4 năm học cùng trường ĐHSP Ngoại Ngữ. Gặp nhau sau hơn 10 năm mất liên lạc và mải miết cố công đi tìm nhau vẫn kg gặp thật là nhiều cảm xúc. Hai đứa ngồi nói bao nhiêu chuyện không hết. Bạn già hơn, đảm đang hơn nhưng thấy bạn chín chắn hơn. Bạn bảo mình vẫn trẻ, kg thay đổi mấy và cá tính vẫn thế. ừ, mình cũng mong mình đừng quá cả tin vào người khác, bớt sống hồn nhiên hơn, bớt thật thà hơn để bớt bị tổn thương hơn. Nhưng mà mình không làm được :((


Nhưng mình rất thanh thản, vì mình luôn là mình. Sống thật với những gì là của mình.


Nhưng mình cũng vẫn tin, bạn ấy sẽ liên lạc lại với mình. Và giải thích cho mình hiểu. Cho dù tình bạn này không còn tồn tại, thì mình cũng coi trọng cách cư xử đó hơn.


Và cũng mong, đây cũng là một lần bạn ấy "trêu" mình. Mặc dù mình cũng rất hoang mang về điều này.


Và cũng mong, bạn sẽ vui và hạnh phúc thật sự. Dù chẳng còn có ai ngồi tán phét với bạn cả đêm nữa.