19 tháng 9, 2008

Memory- tháng 9 tự tình...




Sáng nay, đưa con đi học rồi, sau khi nạp hết một tô bún ốc rồi. Em quyết định đi...rửa xe. Cái xe đã sửa lại suốt cả tháng nay mà em kg có chút thời gian rảnh rỗi nào để đi rửa lại. Táp cái xe vào vỉa hè chờ rửa, em ghé mông sang quán cafe cạnh đó. Leo lên tầng 2, chọn cho mình một chỗ ngồi thật thoải mái. Em thích ngồi duỗi chân, dựa lưng thật thoải mái để uống...sinh tố (em đã bỏ cafe từ ngày có bầu con gái lớn rồi anh ạ). Và em...ngắm đường phố từ trên cao. Con đường vắng người, hơi heo hắt. Nhưng có lẽ vì thế mà em cảm nhận nó THU hơn. Chẳng hiểu sao, trong những khoảnh khắc như thế, trái tim em lại rất bồi hồi. Em tưởng như mình đang chìm vào một thế giới khác, một vùng kỉ niệm xa xưa với những cơn gió se se lạnh, với cái nắm tay vội vàng và lời thầm thì ngọt ngào của đêm thu ấy...

Em mở nhạc, từ cái mobile phone cũ rỉ của mình, cái mobile mà con gái em đã nghịch ngợm không ngừng mỗi khi có cơ hội, tới mức nó đã xước hết, đã mòn mỏi rồi...Nhưng em không có ý định thay thế. Em là người cực đoan và chung thuỷ, ngay cả với đồ dùng của mình. Nhưng, cho dù cái mobile của em không sành điệu, không dùng để nghe nhạc xịn, thì em vẫn thấy bồi hồi, xao xuyến khi nghe "ngày mai anh lên đường" - Cả một vùng kí ức của quán Cafe Nhân năm ấy ùa về. Những lời trêu ghẹo của bạn bè, cái lúng túng của anh, cái đỏ mặt của em...Chúng mình khi đó, "tình trong như đã, mặt ngoài còn e", anh nhỉ?

Chẳng biết có phải vì mùa thu nao lòng quá, hay vì chúng ta đã để vuột mất "cơ hội" cho nhau một nụ hôn, một vòng tay, một cái nắm tay ấm áp...Mà bây giờ, trong vùng kí ức của em, tất cả chỉ còn là một kỉ niệm, vẫn đẹp, vẫn lung linh và ngọt ngào...Em yêu gia đình mình, yêu các con của mình, bằng lòng với người đàn ông đang đi bên cạnh em...Và, em cũng yêu cái cách anh yêu gia đình, cái cách anh trân trọng quá khứ, kỉ niệm...


Và, ở đâu đó trong trái tim em, mùa thu bao giờ cũng ngọt ngào và dịu dàng, anh nhỉ? Như chính cảm xúc của em trong trung thu năm ấy. Em vẫn nhớ, những câu thơ này bật ra, khi em đang đạp xe trên đường Giảng Võ, đi qua nhà anh, trên đường đi dạy kèm về. Mùi hoa sữa nồng nàn, những lồng đèn trung thu, trăng sáng vằng vặc...Và nỗi nhớ anh đang da diết, cồn cào...Lúc ấy, em nhớ mình đã đạp xe rất chậm, rất rất chậm, như thể mình có thể hít tận sâu từng nhuỵ hoa sữa nhỏ li ti, ngọt ngào...Như thể mình có thể giơ tay ra là chạm được vào nỗi nhớ đang ở rất gần...Như thể là, em vẫn nghe tiếng anh vang vọng đâu đó trên sân ga...Hình như, lúc đó môi em mằn mặn...

Thu nhớ

Tháng 8 - Em đi trên phố
Xôn xao tiếng gió chuyển mùa
Chớm thu - heo may se lạnh
Ngỡ ngàng- mùi cốm, lá sen

Tháng 8- Trẻ con với đèn
Còn em - Với chiều và nhớ...
Vẫn nghe đâu đây hơi thở
Tiếng anh thầm thì, lạ-quen....

Mình em với chiều bình yên
Nỗi nhớ gửi đi xa lắc
Thời gian sao dài dằng dặc?
Trăng rằm- em thầm chia đôi

Trong anh nỗi nhớ có vơi?
Chiều nay hình như nắng lạ
Đường em rắc vàng sắc lá...
Nỗi nhớ gửi đi....
Không lời!
(Trung thu 1997)



Ừ, nỗi nhớ hồi đó đúng là không lời, bởi em nhút nhát, đến nhớ anh cũng không dám nói, giận hờn anh cũng không dám xịu mặt...Em chỉ im lặng, em cất giữ tình cảm của mình trong ngăn kín của trái tim...Mà anh quá xa, không thể nhìn vào mắt em để mà cảm nhận. Để rồi, một ngày thật gần, hình như cũng vào mùa thu, mình đã lặng lẽ rời xa nhau. Trong cái hụt hẫng và tự ái của em, trong cái ngác ngơ của anh...Nhưng anh vẫn không thể nào hiểu được vì sao em lại quay người...Để rồi, khi anh về rồi, em đã nức nở một mình. Và để rồi, em chắc chắn mãi mãi về sau, em vẫn thấy mình thật khờ dại, ngốc nghếch. Nhưng em biết mình yêu cái thời vụng dại ấy biết bao!!! Để rồi, mãi về sau, mỗi năm khi tháng 9 về, mùa thu nồng nàn trên phố, hương hoa sữa lùa cả vào trong những ngón tay...Em lại thấy lòng mình mềm lại, em lại thấy mình trôi về miền kí ức xa xôi đó...Có tháng 9 nhớ thương, tháng 9 lung linh, tháng 9 diệu kì, tháng 9 nông nổi, vụng dại ...

Ừ tháng 9 và mùa thu chợt đến
Gió heo may se sắt trước hiên nhà
Em tựa cửa đếm thêm mùa lá rụng
Thương một thời yêu dấu đã rời xa

Ừ tháng 9 có một lời hẹn ước
Trên sân ga người bỏ lại năm nào
Lá cứ rụng suốt mùa không nuối tiếc
Chỉ còn hương hoa sữa nôn nao

Nơi xa đó có mùa thu tháng 9
Dìu dịu thơm mùi cốm cuối chiều?
Thèm đến khóc một bàn tay nồng ấm
Lành lạnh nghe gió chuyển mùa

Ừ tháng 9 rồi người đi xa mãi
Mải mê với gió-mây-Trời...
Nên chẳng biết có một người ngóng đợi.
Trong tim còn
Lời - hò- hẹn- mùa - thu...

Lời-hò-hẹn-mùa-thu của mình đã ngủ yên trong ngăn kí ức. Kí ức đẹp tuyệt vời...Nhưng em biết, ở đâu đó trên quả địa cầu này, tháng 9 với rất nhiều người cũng là một tháng-9-tự-tình...