23 tháng 11, 2007

Chuẩn bị sinh

Hai hôm nay mỏi dã man. Đi ra đường ai cũng kêu rằng sắp đẻ rồi, về đi. Người cứ rã rời. Lo lắng nữa chứ. Tự dưng lần này sinh lại thấy lo lắng nhiều hơn, hồi hộp nhiều hơn...

Hôm qua đã đi chợ sắm một loạt đồ. Nào nước mắm, muối, mì chính, dầu ăn, xà phòng....Thập lẩm cẩm những thứ cần dùng khi mình "nằm ổ" . Đi chợ mà cứ như bị "mất cắp" vậy. Xăng lên giá, kéo theo tỉ tỉ mặt hàng lên giá theo, thế này thì lương cán bộ sống sao nổi? Lại còn nuôi con nữa chứ???

Mẹ cũng bảo mẹ sẽ ra với mình rồi, yên tâm hơn một chút. Nhưng mẹ cứ đòi đi tàu. Mà giờ đang mùa mưa bão lũ lụt, nên mình cũng lo. Nói với em dâu động viên mẹ đi máy bay đi. Tại mẹ còn muốn tha lôi đủ thứ nữa cơ. Chẳng biết khi về già, mình có giống mẹ cái tính "thu vén" không nhỉ?

Ngồi một lúc là mỏi người rồi, nhưng tình hình này chắc sẽ kịp giảng nốt ngày mai và ngày kia. Cảm ơn em Cua yêu của mẹ.

21 tháng 11, 2007

Đâu là công bằng???

Lại nói tiếp chuyện đi đấu thầu đất nhé. Thôi, hay nói lại từ đầu???

Ban đầu là mua hồ sơ. Theo quy định, đây là khu vực đấu thầu nhà ở cho Cán bộ công nhân viên chức (Nhớ là chỉ CBCNVC thôi nhé) và mỗi người chỉ được mua tối đa là 2 hồ sơ. Thế mà không hiểu sao, đông khủng khiếp. Không thể chen vào mua được. Mình nhờ mãi anh G trong trường mới mua được cho 01 bộ. Rồi lại mượn tiền đặt cọc. Lòng đầy hào hứng, đầy hi vọng sẽ mua được một lô đất "dưỡng già" cho 2 vợ chồng. Cũng hỏi ý kiến bao nhiêu người, ai cũng động viên mua...Rồi bạn bè cũng nói sẽ giúp đỡ mỗi người một chút. Thì mình đúng là "tay không bắt giặc" mà. Bởi ban đầu theo nguồn tin thì lô đất đường nội bộ của mình chọn chỉ có giá là 1,7triệu thôi. Tính ra 81m2 thì cũng còn cố được. Vậy là hăng hái lắm...


Mua hồ sơ rồi, cũng chẳng được thông báo ngày nộp. Mình suýt nữa thì nộp chậm. Không để ông xã đi nộp được, vì CMT của ông í không phải ở BN. Vác cái bụng lặc lè lên Sở tài chính, cũng may, ai nhìn thấy cái bụng của mình cũng "dạt" hết, he..he..Thế là rất nhanh. Nhưng, mình cực kỳ khó chịu là, khi nhận hồ sơ kèm theo sơ đồ khu nhà ở, thì họ không khoanh vùng những lô được mua, lô nào không được mua (vì một số lô để lại cho Phường bán mà). Thế là cái lô 135 của nhà mình trùng ngay vào của Phường, lại phải ra chọn lại. Lụi hụi một hồi, điền đại cái lô 126 cho xong...


Nộp được hồ sơ và tiền đặt cọc rồi thì cứ căng cổ chờ gọi đấu giá. Chờ mãi chẳng thấy đâu vì nghĩ họ sẽ liên lạc theo số điện thoại hoặc có giấy báo gửi theo địa chỉ. Nhưng không có, rồi mọi người hối mình hôm 19 là đã đấu thầu đấy. Hộc tốc phi ra Sở tài chính, xem thông báo thì đúng là bắt đầu đấu giá từ hôm í, may là lô nhà mình vào ngày hôm sau...


Sáng hôm qua, 2 vợ chồng 8h30 mới tới theo đúng lịch hẹn. Đông đến mức không có chỗ chen xe vào. Người đâu mà đông thế cơ chứ? Mỗi người chỉ được mua 2 hồ sơ, mà mình thấy có người có tới 5-7 hồ sơ...Mà, "Cò" thì nhiều vô kể. Họ còn có cả bản danh sách từng lô, có bao nhiêu người đấu thầu, địa chỉ...Mỗi bản danh sách ấy, được bán với giá 200k. Và, từ cái danh sách đó, sẽ "tìm" tới nhau để "thương lượng" - Người muốn mua thì ít, người đi ăn "giải cạn" thì nhiều...nên việc "mua- bán" diễn ra tấp nập, dễ dàng. Ví dụ, lô này có 10 người đăng kí, ai nhiệt tình mua nhất, sẽ làm việc với 9 người còn lại. 9 người sẽ nhận được số tiền tương ứng với giá trị lô đất tuỳ thuộc to, nhỏ, đẹp xấu...Thường là mỗi người cũng từ 4-10 triệu, thậm chí có lô lên tới 15triệu/ người...


Và, một điều bất cập là Ban đấu giá không cho biết giá sàn trước, mọi người cứ tự vào bỏ phiếu, ai bằng hoặc trên giá sàn thì sẽ được đấu tiếp, ai dưới sẽ bị loại (Vô lý không?). Nhưng qua "CÒ" thì ai cũng biết giá sàn của lô đó là bao nhiêu. Tất nhiên, những người đã nhận tiền "mua lại" của người muốn mua, sẽ phải bỏ dưới giá sàn, hoặc rút đơn xin thôi không đấu giá. Và thế là người đó sẽ vào đấu, và được mua với giá sàn thôi. Hôm qua, giá sàn dao động từ 2,4triệu - 2,860 triệu/ m2. Nhưng có lô, đấu giá đã lên tới 5,6triệu/m2...Hic..mình đứng theo dõi mà cứ thấy nao nao...


Lô nhà mình chỉ có 2 người đấu giá. Theo lịch thì hôm qua đấu rồi. nhưng chờ tới tối mịt thì Ban đấu giá thông báo, lô nhà mình lại để tới hôm sau (tức hôm nay) - 2 vợ chồng lếch thếch đi về, vừa đói, vừa mệt, vừa mỏi...


Sáng nay lại đến rõ sớm. Ban đấu giá thông báo bắt đầu làm việc từ 7h30. Hò con dậy sớm, ăn uống rồi đưa đi học. Ba mẹ chẳng kịp ăn gì. Tới nơi thì chưa thấy ai trong BĐG làm có mặt, chồng đi mua vội 2 cái bánh mì về gặm. Không dám bỏ đi, vì không biết họ sẽ gọi vào lúc nào. Chẳng có thứ tự gì cả. Và, một điều mà tất cả mọi người đều ngã ngửa người là hôm nay, BĐG sẽ công bố giá sàn luôn từ lúc bắt đầu vào đấu giá cho từng lô đất..Nhưng, giá đã "đội" lên không ngờ, hôm qua từ 2,4triệu, hôm nay lên đến 2,7triệu. Lô 2,860triệu hôm qua, hôm nay đã là 3,1 triệu...Thế là bọn CÒ hôm qua vớ "bẫm". Đã thế, mình còn cực kỳ khó chịu và bức xúc khi một ông trong BĐG cứ ra rả trên loa rằng, để người thật sự cần mua thì mua được đất nên chúng tôi thông báo giá sàn...Nghe chuối vãi, với cái giá đó, thì chỉ có bọn đầu cơ, bọn thừa tiền mới mua được.Chứ CBCNVC thì đến 50 năm nữa cũng chẳng mua được. Mà mình được biết chính xác rằng, giá mà Uỷ Ban quy định chỉ là từ 1,5triệu - 2,1triệu/ m2 thôi. Vậy thì tại sao BĐG lại đưa ra mức giá sàn cao ngất ngưởng như thế? Căn cứ vào đâu?


Hai vợ chồng toát mồ hôi hột. Trước nghe thông tin nghĩ là 2triệu/m2 cũng đã run rồi,đã phải nghĩ nát óc rồi. Giờ lên tới 2.7tr chưa đấu giá, thì làm sao mà mua được? Nếu "làm luật" cũng mất vài chục triệu, còn không, có thể phải mua với giá tới 4triệu/m2...Ôi, đúng là giá trên Trời luôn. Lô nhà mình chỉ có 2 người đăng ký. Vợ chồng nhà kia cũng thuộc dạng chân chất, thật thà..Lần đầu tiên tham gia đấu giá, y như vợ chồng mình. Hic. thế là 2 nhà nói chuyện với nhau, anh chị í năn nỉ mình "nhường" (nghĩ bụng bảo, nếu anh chị nhường cho em, có khi em cũng bỏ của chạy lấy người thôi í chứ) - Và rồi, anh chị í "bồi thường" cho mình một ít tiền, gọi là "thông cảm và giúp đỡ nhau" để vào đấu giá, mình sẽ ghi dưới giá sàn, còn anh chị í sẽ mua được giá trên sàn một tí tẹo (2triệu715ngàn đồng)


Lần đầu tiên tham gia đấu giá, lại là đấu giá nhà ở cho CBCNV mà mình bức xúc không để đâu cho hết, khi thấy có quá nhiều bất công, có quá nhiều CÒ kiếm hàng trăm triệu chỉ trong 2 ngày trời...Tại sao, nói là bán nhà cho CBCNV thì không làm chặt chẽ? Phải là:


_ Có giấy xác nhận của cơ quan công tác rằng người cần mua là cán bộ biên chế nhà nước?


- Có giấy xác nhận rằng người cần mua thực sự chưa có nhà ở (như vợ chồng mình, vì có nhiều người là cán bộ nhưng đã được chia đất, đã có nhà ở rồi)


_ Mỗi người chỉ được mua 1 lô và cam kết không chuyển nhượng trong vòng 20 năm chẳng hạn...(Như thế mới tránh được nạn đầu cơ và cán bộ mới có chỗ ở thật sự?)


- Cán bộ khi mua nhà của "nhà nước" thì cũng được giá ưu đãi, được vay vốn ngân hàng để trả dần (Chứ chỉ là CBCNVC như mình, đến đời nào mới tiết kiệm đủ tiền mà mua đất, làm nhà?)


Ôi, bao giờ "cơ chế" VN mới thay đổi? Mới vì dân, vì người nghèo thật sự?


Nghĩ mà xót xa.

20 tháng 11, 2007

20.11. 2007

Một ngày mệt mỏi. Nhưng vui!


Nhận được rất nhiều lời chúc mừng của bạn bè cũ, của những người anh, người chị. Của bạn bè blog...Nhận được 2 bó hoa tuyệt đẹp của học trò. Đặc biệt là những lời chúc mừng của học trò cũ. Điều đó mới là hạnh phúc và đáng quý. Chứ thấy học sinh bây giờ cũng "thực dụng" lắm. Qua đò là quay gót luôn í. Chẳng mấy đứa nó còn nhớ tới thầy cô cũ...Vậy mà mình vẫn có cái cảm giác hp khi nhận điện thoại của học trò từ 5 năm trước. Của những học trò mình đã dạy xong từ năm ngoái, năm kia...



*****************************

Ôi, lần đầu tiên tham gia đấu giá đất. Kinh khủng. Đông đúc, ồn ào và ...đúng là một cái chợ. Giá cả thì toàn trên Trời. Chẳng hiểu mọi người lấy tiền đâu ra nhiều thế nhỉ? Mình cũng bon chen một lô, cơ mà cũng chẳng hi vọng gì. Mọi người đều mua -bán, làm việc với nhau trước từ ngoài cửa rồi. Nên ai mà quyết mua là phải "mua lại" của người khác, để những người khác sẽ bỏ dưới giá sàn thôi. Lô nhà mình chỉ có 2 người đấu (ít nhất đấy). Có những lô lên tới 51 người, và giá mua cuối cùng gấp đôi giá sàn luôn. Mình cũng định "thương lượng" với người kia. Nhưng thấy "lực" của họ mạnh quá. Nên 2 vợ chồng bàn nhau mình "rút" - tất nhiên, để mình rút thì họ lại phải "mua" lại của mình rồi. Ừ, thôi thì bán đi, có một khoản trả nợ ngân hàng tháng này. Đang còn nợ, lo đến sốt ruột í chứ. Số mình mà có đất, thì trước sau cũng sẽ mua được thôi. Giờ chưa có tiền, mà vay nợ lãi ngân hàng mua cũng "run" lắm.



Nhưng sáng mai mới "chiến đấu"

19 tháng 11, 2007

Sleepless!!!

Chẳng biết là đang nghĩ gì nữa. Lòng trống rỗng, đầu trống rỗng. Buồn cứ chênh vênh...Giá mà,..có phải là mình quá "cầu toàn" không? Nhưng sao cứ thấy trong lòng một khoảng trống không thể gọi tên??? Lo lắng, suy nghĩ, tủi buồn...Bao nhiêu là cảm giác. Lo lắm chứ, lo sức khoẻ, lo con gái chào đời ntn? Mỗi lần con đạp hối hả, mẹ lại lo con đòi ra sớm. Mẹ chỉ cầu mong con bình an bên mẹ hết tuần tới, để mẹ giảng xong lớp tại chức này. Rồi hai mẹ con mình lên đường vào viện, mẹ sẽ cố gắng hết sức mình để con chào đời BÌNH AN. Mặc dù có những đêm mẹ thảng mình không ngủ, bởi lo những bất trắc xảy ra...Lần này mẹ lo nhiều hơn lần sinh chị Bống. Hôm qua đọc trong sách nói về bệnh thiếu máu, thiếu hồng cầu...Sẽ dễ sinh non, sẽ dễ bị băng huyết, sẽ dễ con cũng bị thiếu máu...Mẹ lặng ngắt cả trái tim. Mẹ sẽ gánh chịu hết, chỉ mong con yêu bình an, khoẻ mạnh.

Rồi mẹ lại lo, những ngày mẹ ở viện, ai sẽ chăm chị Bống? Cho chị ăn, cho chị ngủ. Mẹ biết rằng rời mẹ ra, chị ấy chỉ mải chơi thôi, không chịu ăn uống gì cả.

Mẹ lại lo, những ngày mẹ con mình ôm nhau nằm nhà, sẽ xoay sở thế nào để sống? Rồi còn tiền nhà, tiền đất...Bao nhiêu nỗi lo đè lên trái tim mẹ. Chẳng một người phụ nữ nào không muốn được dựa vào chồng, không muốn được nghỉ ngơi khi gần tới ngày sinh nở. Nhất là với tình trạng sk của mẹ như bây giờ...Vậy mà, mẹ vẫn phải cố gắng hết sức, để lên lớp. Để chăm chị Bống, để cố gắng giữ tâm trạng mình ôn hoà...Nhưng, có những lúc như lúc này, mẹ thấy lòng nặng trĩu, thấy nước mắt cứ trào ra...Tha lỗi cho mẹ,Cua nhé. Tội nghiệp con gái yêu của mẹ!!!

************************************************************************************
Có những khi mình chợt hỏi "Tình yêu là gì?" liệu mình đã bao giờ yêu và thực sự được yêu? Hay đó chỉ là thói quen? Cái thói quen khiến người ta khó từ bỏ, nhưng đôi khi lại làm người ta khó chịu?

18 tháng 11, 2007

Lười!

Hôm nay lên lớp cả ngày, mệt muốn phờ râu luôn. Nhưng tự nhủ phải cố gắng thôi. Cái thân mình đúng là thân trâu thân ngựa, ứ phải thân Rồng. Người ta bảo Rồng bay, Phượng múa cơ mà. Hic...Thôi, tự nhủ rằng qua cái khổ sẽ tới cái sướng. Trời có cho ai trọn vẹn bao giờ đâu? Mình khổ trước thì sẽ sướng sau mà. he..he..Cũng chẳng biết sau này sướng thế nào, nhưng có 2 cô công chúa là mẹ SƯỚNG rồi. Khỏi lo việc cơm nước, chợ búa nữa nhá. Mẹ lười mà.

Hôm qua em Phương học trò tới đòi xin làm việc. Sáng nay đi làm được một buổi, chiều lặn mất tăm. Mà công việc thì nhàn ơi là nhàn, chỉ làm thu ngân thôi...Mình gọi điện hỏi vì sao em không đi làm nữa, em í bảo rằng công việc đó không phù hợp với em í. Bó tay luôn. Mình mà không vác bụng thì đã ra làm cho chồng rồi. Giờ tụi nó sướng nên chỉ vất vả tí tẹo là đã kêu ầm lên. Nhớ hồi mình mới tốt nghiệp ĐH, vác cái bằng đi lang thang xin việc. Lúc đó ngang qua Nhà hát lớn HN, thấy KS Hilton đang tuyển nhân viên, tạt luôn vào đó. Mà có biết KS có những bộ phận nào đâu, xin làm lễ tân thì lễ tân đủ người rồi. Cuối cùng anh trưởng phòng nhân sự bảo, em có làm ở Banquet không? Mình chẳng biết bangquet là gì, nhưng cũng bảo với anh í là việc gì em cũng làm được. Vốn quen vất vả từ nhỏ mà. Đúng là banquet vất vả thật. Hôm nào đi làm về cũng phải đứng xịt nước nóng vào chân tới 15p. Nhất là những hôm có tiệc, phải làm tới 2h sáng là chuyện bình thường...Nhưng vất vả thế cũng không ăn nhằm gì với việc bị mụ C "đì", tính mình vốn thẳng, không chịu nịnh nọt, luồn cúi mà...Hôm nào đi làm về cũng tủi thân khóc ròng. Nhưng hôm sau lại tự nhủ, nếu mình bỏ làm, có nghĩa là mình đầu hàng, nhỡ sau này mình vất vả hơn thì sao? Và lại cố gắng...Thế mà cũng làm ở đó được 1 năm. Giờ phải công nhận rằng, 1 năm làm ở đó dạy cho mình nhiều điều, sự va chạm, ứng xử, kỹ năng làm việc, sự cẩn thận, kiên nhẫn...

Mà, ở cái đất Bắc Ninh này, tuyển người khó thật. Nhất là thái độ làm việc nữa. ông xã cũng là người của dịch vụ suốt hơn 10 năm, nên nhiều lúc rất khó chịu. Họ đi làm, như thể là thích thì đi, không thích là nghỉ luôn. Chứ không phải vì cuộc sống cũng không phải vì trách nhiệm công việc...Ôi, hay mình khổ quen rồi, nên thấy như thế là khó chịu nhỉ?

Mà, không vất vả, không tự đi lên bằng đôi chân của mình, thì làm sao có thể sống độc lập trong cuộc sống khó khăn này nhỉ?