18 tháng 1, 2007

Entry for January 18, 2007

Chiều lạnh lắm
Những hàng cây xao xác...
Gió chạy nghiêng qua những con phố buồn


Em!
Tím môi
Tím tóc
Mắt ngấn buồn
Lành lạnh bàn tay
Kỷ niệm cũ chợt ùa về
Thổn thức...



Cứ ủ thế mãi nhé bàn tay nồng ấm
Em thèm ngả đầu bình yên trên vai anh...
Em thèm khóc
Em thèm cười
Em thèm nhớ....



Giọt kí ức nhỏ qua ly cà phê
Màu má em ửng hồng dưới ly cà rốt
Em
Và anh
Những ý nghĩ đã từng chung một hướng
Giờ vời vợi xa...



Em thèm như con gió
Chạy mải miết trên phố dài
Em thèm một lần như chim nhạn
Sải cánh rộng dài trên bầu trời cao
Em thèm một lần thoả vây vùng vẫy
Như cá dưới dòng sông
Em thèm một lần cháy bùng lên ngọn lửa
Của cây đèn cầy trong đêm....



Em không thể
Không thể bay mải miết
Không thể bay rộng dài
Không thể vẫy vùng dưới nước
Chẳng thể cháy một lần rồi thôi .....



Biển sóng, xin đừng xô tôi...

Và anh, đừng nhìn em nồng ấm như thế....





Ngày ấy, em không dám yêu anh, vì em không đủ tự tin

Ngày ấy, em không dám gần anh, vì anh chẳng thể là của riêng em

Ngày ấy, em không dám hôn anh, vì em sợ mình mềm yếu

Ngày ấy, em không dám nhìn anh, vì sợ mình cháy rụi trong nồng nàn ấy....

Bây giờ, em cũng chẳng dám gần anh, dù chỉ cần một sải tay là tới

bây giờ, em không thể nhìn anh, vì sợ mình yếu mềm

Bây giờ em không thể...

Không thể...

Dù lòng em còn nhiều thổn thức

Trái tim em còn nhiều vấn vương....



Ngủ yên nhé, ngủ yên tình ơi!!!


Em chẳng dám đặt cược trái tim
Nên bây giờ vẫn thèm nỗi nhớ
Nên bây giờ vẫn lòng đầy thổn thức
Em nhát hèn, giờ vẫn mãi đơn côi



16 tháng 1, 2007

Nói với học trò K40 của cô

Trời, dạo này cuối năm, cuối kỳ..bận mờ cả mắt. Lên lớp suốt ngày, tối lại lọ mọ chấm bài. Mà bực mình nhất là chấm bài. Học sinh giờ chả chịu học hành gì. Cô thì giảng sa sả trên lớp, nói như ma làm. Mệt hết hơi, về có hôm mất tiếng, chả muốn nói chuyện gì với chồng con...Thế mà học trò thì cứ ngồi dưới ngả ngốn, nói chuyện rôm rả như đang buôn cá, buôn tôm ngoài chợ. Đến khi kiểm tra, lấy luôn bài tập trong SGK ra cho làm, cũng không làm được. Chỉ giỏi kêu, cô ơi sao đề khó thế, cô ơi sao thế này, sao thế nọ...Bực lắm là bực!!!



Học trò bây giờ đi học sành điệu lắm. Ngồi trong lớp để điện thoại đời mới lên bàn, bỗng dưng reo toáng lên, đủ loại nhạc. Thế là thành một làn sóng ồ ạt nói cười...Cô thu điện thoại thì khóc mếu rằng thì là em quên tắt nguồn, em quên để chế độ im lặng...


Học trò bây giờ ăn mặc sành điệu lắm, tóc cũng xoăn, cũng nhuộm, rồi bốt nọ, giầy kia...Quần thì càng ngày cạp càng ngắn xuống, còn áo thì càng ngày càng cao lên...Ừ, mình cũng là một cô giáo tư tưởng "thoáng"- các em đang kỳ tươi trẻ nhất, các em ăn mặc đẹp cũng là làm đẹp cho mình, cho đời...Nhưng cô muốn các em giữ được vẻ tươi trẻ, hồn nhiên của mình...Và vì các em là học sinh, nên cũng phải mặc cho nề nếp, ngoan hiền...Và điều quan trọng hơn cô muốn là các em hãy học thật tốt, học cho chính các em, cho tương lai của các em...Việt Nam vào WTO rồi, mà các em vẫn học hành như vậy thì biết bao giờ VN mình mới "hội nhập" được? Đi thi thì chỉ chăm chăm làm phao, tổng kết thì chỉ nhăm nhăm xin điểm thày cô...Với những học trò ngoan, ý thức học tốt, cô rất quý và thương, sẵn sàng tạo điều kiện tốt nhất để các em học và có kết quả cao...Nhưng cô không thể "thương" được những học trò đến viết bài cũng chả thèm viết, bài tập cũng không thèm làm...


Hôm trước chị Hà còn bức xúc thế này, gọi một học sinh lên kiểm tra bài cũ, em í thản nhiên bảo "Em không học bài" - cô hỏi em đang học môn gì, thì thản nhiên bảo "Không biết"- nói không vị ngữ, không chủ ngữ nhé. Chị hiền đấy, vào em, em cho nghỉ luôn cái môn này luôn...


Làm nghề giáo viên, đôi lúc bức xúc và ức chế tinh thần thế đấy. Cô chỉ muốn các em luôn là học trò thân yêu thôi...Bao lớp đã qua, bao học trò cô đã giảng...Bao học trò ngoan ngoãn, học giỏi mà cô yêu quý, giờ vẫn thường xuyên gọi điện, liên lạc và trở thành những người bạn nhỏ của cô...Mong rằng các em, những học trò K40 cô đang giảng cũng là những học trò thân yêu của thày cô nhé.