Những hàng cây xao xác...
Gió chạy nghiêng qua những con phố buồn
Em!
Tím môi
Tím tóc
Mắt ngấn buồn
Lành lạnh bàn tay
Kỷ niệm cũ chợt ùa về
Thổn thức...
Cứ ủ thế mãi nhé bàn tay nồng ấm
Em thèm ngả đầu bình yên trên vai anh...
Em thèm khóc
Em thèm cười
Em thèm nhớ....
Giọt kí ức nhỏ qua ly cà phê
Màu má em ửng hồng dưới ly cà rốt
Em
Và anh
Những ý nghĩ đã từng chung một hướng
Giờ vời vợi xa...
Em thèm như con gió
Chạy mải miết trên phố dài
Em thèm một lần như chim nhạn
Sải cánh rộng dài trên bầu trời cao
Em thèm một lần thoả vây vùng vẫy
Như cá dưới dòng sông
Em thèm một lần cháy bùng lên ngọn lửa
Của cây đèn cầy trong đêm....
Em không thể
Không thể bay mải miết
Không thể bay rộng dài
Không thể vẫy vùng dưới nước
Chẳng thể cháy một lần rồi thôi .....
Biển sóng, xin đừng xô tôi...
Và anh, đừng nhìn em nồng ấm như thế....
Ngày ấy, em không dám yêu anh, vì em không đủ tự tin
Ngày ấy, em không dám gần anh, vì anh chẳng thể là của riêng em
Ngày ấy, em không dám hôn anh, vì em sợ mình mềm yếu
Ngày ấy, em không dám nhìn anh, vì sợ mình cháy rụi trong nồng nàn ấy....
Bây giờ, em cũng chẳng dám gần anh, dù chỉ cần một sải tay là tới
bây giờ, em không thể nhìn anh, vì sợ mình yếu mềm
Bây giờ em không thể...
Không thể...
Dù lòng em còn nhiều thổn thức
Trái tim em còn nhiều vấn vương....
Ngủ yên nhé, ngủ yên tình ơi!!!
Ngày ấy, em không dám gần anh, vì anh chẳng thể là của riêng em
Ngày ấy, em không dám hôn anh, vì em sợ mình mềm yếu
Ngày ấy, em không dám nhìn anh, vì sợ mình cháy rụi trong nồng nàn ấy....
Bây giờ, em cũng chẳng dám gần anh, dù chỉ cần một sải tay là tới
bây giờ, em không thể nhìn anh, vì sợ mình yếu mềm
Bây giờ em không thể...
Không thể...
Dù lòng em còn nhiều thổn thức
Trái tim em còn nhiều vấn vương....
Ngủ yên nhé, ngủ yên tình ơi!!!
Em chẳng dám đặt cược trái tim
Nên bây giờ vẫn thèm nỗi nhớ
Nên bây giờ vẫn lòng đầy thổn thức
Em nhát hèn, giờ vẫn mãi đơn côi
Nên bây giờ vẫn thèm nỗi nhớ
Nên bây giờ vẫn lòng đầy thổn thức
Em nhát hèn, giờ vẫn mãi đơn côi