2 tháng 7, 2008

Đi xa, sả stress

Ôi, nhanh thế. Tối mai đã leo lên máy bay rồi. hihi. Dự định từ năm ngoái năm nay mới thực hiện được. Tính mình đúng là ham chơi, ham đi. Từ hồi còn SV đã ham đi rồi, hết Hải Dương, Hải Phòng, Thanh Hoá, Thái Nguyên, Huế, Quảng Trị, Nha Trang, TPHCM...rồi Lào Cai, Tam Đảo...Cứ hở ra chút thời gian và cơ hội nào là tót ngay đi, thậm chí chẳng có xu dính túi cũng vác ba lô đi.

Lấy chồng rồi, cái bệnh ham đi, mải đi cũng kg mất đi, chỉ thuyên giảm phần nào "bé nhỏ" thôi, và cứ thích là ôm con đi theo. Bống 16 tháng đã leo lên máy bay theo mẹ đi SG cưới cậu Nam. Bống 22 tháng là leo lên xe đi Trung Quốc cùng mẹ và cả trường mẹ. Ôi, con giống hệt mẹ bệnh ham đi và thích đi, đi là không biết mệt mỏi gì hết. Hồi đó, cho Bống đi mà ở trường ai cũng kêu mình liều. Thế mà Bống thì khoẻ re, khoẻ nhất trong đoàn nữa...

Bây giờ có thêm Cua, lại đi, lại ham đi. Cua còn đi sớm hơn Bống nữa. Hôm qua Cua mới tròn 7 tháng thôi. 7 tháng của em là biết vịn đứng lên, biết theo mẹ, biết ê a gọi "ba ba"...biết nô đùa với chị Bống. Và tối mai, Cua sẽ theo ba mẹ và chị Bống lên máy bay...

Uh, đi chơi, bỏ lại hết những bực bội, khó chịu...

30 tháng 6, 2008

Lại điên rồi, June 30, 2008

Buồn, bực, khó chịu, tiếc của, xót xa...Đủ hết. Chỉ từ lúc nghe chồng bảo cái xe máy đã bị vỡ máy và dầu xe đang chảy lênh láng. Tự dưng phát khóc lên được. Cái xe mà mình đã rất yêu quý, là bao nhiêu ngày tháng đắn đo, rồi liều mạng vay mượn và làm khế ước với ngân hàng để vác về. Nhưng là phụ nữ, mình giống như bao nhiêu người phụ nữ khác, mù tịt về xe cộ. Thế mà năm lần bảy lượt bảo chồng đi sửa xe, đi bảo dưỡng cho mình thì kg được. Một hôm đành lọ mọ vác đi, sau khi thay dầu, bảo dưỡng xong thì đúng là "chữa lợn lành thành lợn què"- Từ hôm đó xe đi lỏng lẻo như răng bà lão, rồi sửa lên sửa xuống, rồi lệch càng, rồi...
Và hôm nay thì..thế đấy!

Nhiều lúc chẳng hiểu được chồng. Sao không hiểu là mình đã rất vất vả như thế nào, rằng tài sản của 2 vợ chồng thật sự là một cố gắng lớn. Thật sự là những gì mình rất trân trọng, vun vén và nâng niu? Vậy mà, chỉ vì cái ích kỷ cá nhân, chồng coi như đó là của mình, kệ mình, mình thích đi thì tự mà sửa. Rồi khi mình mua, đã hỏi ý kiến lên xuống, đã bảo đi mua xe cho mình...Nhưng không chịu đi, bảo là em thích mua cái nào thì cứ mua, cứ chọn đi..Bây giờ lại bảo vì mình không nghe lời, vì anh chưa đồng ý mua, vì em tự ý này nọ...Điên không chịu được.

Nhìn cái xe, tự dưng nước mắt mình cứ ứa ra. Buồn thế!