19 tháng 9, 2009

Cuối tuần




Lâu lắm rồi kg sờ mó tới blog. Thật ra là trong lòng thì có quá nhiều điều để viết, nhưng rồi lại sợ động vào cái bọc nhọt đó, nó sẽ sưng tấy lên. Đành xếp tạm nó vào một góc, tận hưởng cuộc sống bình dị hàng ngày với các nàng công chúa.

Đã bắt đầu đi giảng trở lại, lớp tại chức, toàn các học viên già. Có người chỉ kém ba mình mấy tuổi thôi. Nghĩ cũng khổ thân các bác í, già rồi vẫn phải giương kính lên đọc tiếng Anh, mà các bác toàn nói rằng viết theo kiểu "truyền thần" từ trên bảng xuống. Hic, mình cũng không quá khắt khe với các lớp như thế này, vì biết rằng các bác ấy cần cái bằng để kg bị đuổi việc mà thôi. Xã hội VN mình thế đấy, xã hội của bằng cấp, dù biết thừa cái bằng đó chẳng giá trị gì ở thực tế hết. Haizz!!!

3 mẹ con đều ốm mấy hôm nay, ho, sốt, sổ mũi...Cua thì đêm không ngủ được, làm mẹ cũng khỏi ngủ. Bống lớn rồi nên ngoan hơn, biết thương mẹ và biết "chịu đựng" hơn. Nhưng dù nuôi Bống hơn 5 năm, mẹ vẫn thắt lòng mỗi cơn ho của con, vẫn thấy tim mình đau nhói. Bống lại còn bảo với ba khi gọi điện cho ba rằng "mẹ ốm, con ôm mẹ nên con bị lây đấy ba ạ" - thương Bống lắm, Bống luôn nhường em, luôn chịu thiệt thòi và suy nghĩ người lớn hơn tuổi. Có lẽ Bống cảm nhận được "tình cảnh" của ba mẹ, nên lâu lắm không thấy mẹ gọi cho ba hay ba gọi cho mẹ, thì cũng kg dám thắc mắc hay nói gì. Hôm qua mẹ gọi cho ba để nói ba qua Tây Sơn lấy cái bàn học cho con, đến lúc tắt máy, Bống bảo "con biết ngay là mẹ gọi cho ba Kều mà. Mẹ gọi cho ba Kều hả mẹ?" giọng rất hớn hở, rất vui tươi...Nghĩ thương con và tội nghiệp trái tim non nớt của con quá.

Ước gì mẹ có thể gánh hết mọi đau đớn, bệnh tật cho các con, để 2 nàng công chúa của mẹ luôn khỏe mạnh, tươi vui. Thế là mẹ hạnh phúc lắm rồi.

Cuối tuần, muốn cho các con đi chơi đâu đó, mà nắng nóng, mà mẹ thì lên lớp, mà các con thì ốm..Nên 3 mẹ con đành ôm nhau trong nhà. Mệt mỏi quá đi.