14 tháng 5, 2010

Chả biết đặt tiêu đề là gì :-P



Hôm nay có lẽ là một ngày vui. Sáng định hẹn chị Ngọc đi sân bay đón bạn Nhung nhưng mình lên lớp về muộn nên không sang kịp. Thế là chỉ sang HN để chờ các nàng về thôi. Lượn lờ ở Made in Vietnam là lại mua đồ cho Bống và Cua. Mua cho Emma mà về Emma nhất định không chịu mặc thử, he..he..cô nàng còn đang mệt vì đi máy bay lâu. Và vì thay đổi múi giờ mà.

Được nàng Nhung tặng một lọ kem dưỡng da. Sướng thế. Vì vừa hết kem dưỡng da xong. hihi, mình là chúa cẩu thả. Cứ vớ được kem gì là bôi kem í. Cũng may là da mình lành, bôi linh tinh vẫn ok, miễn là có skincare là ổn rồi :))

Xong rồi đi ăn uống, tưng bừng và hoành tráng. Được chụp bao nhiêu là ảnh í, hí hí. Xong rồi theo Ngọc lên báo Tiền Phong chơi. Xong rồi 2 chị em đi bộ về. Qua thảm lá vàng đẹp quá, Ngọc bảo "em có dám ngồi xuống đây chị chụp ảnh cho không?" ối giời, chuyện đó là chuyện quá muỗi mừ, he.he (lắm xong rồi quá, bây giờ dùng từ khác đi nhỉ? ). Thế rồi có 2 shoots ảnh đẹp, mỗi tội cái lưng cong veo của mình, hic.
Em Viên nhờ đi mua sách học tennis, nên chạy qua chỗ bạn Hiền lấy xe. Đi mua sữa cho Cua luôn.
Rồi chạy qua mẹ Mĩm xin thêm tí "văn hóa" :)). Rồi mau mải ra xe bus vể. Đang ngồi gà gật trên xe bus thì cô Loan (mẹ chồng em Giang, mình đã viết về bà ở đây). Thế là 2 cô cháu nói chuyện rôm rả, tỉnh cả ngủ, hết cả mệt. Mình bảo với cô, giờ con đã ước con được về hưu và Bống Cua đi lấy chồng hết, thế là con tha hồ đi chơi. Hay là bảo bao giờ con bằng tuổi cô, con cũng mong được xì tin như cô ấy, hì hì. Nhất định sẽ là bà ngoại đáng yêu nhất, cô nhỉ? Con rất là ngưỡng mộ và yêu quý cô, như là mẹ mình vậy. Cái cảm giác gần gũi, thân thuộc khó mà diễn tả được, hì hì.

Mình rất là phục cô, lúc nào cô cũng yêu đời, lạc quan. Và chịu khó tìm hiểu, đọc thông tin chỉ để "sau này chăm cháu nội cho tốt" :*, với em Giang thì cô luôn yên tâm rồi, còn lo cho con dâu út thôi. Cô lúc nào cũng nói về con dâu với giọng đầy trìu mến, yêu thương. Giá bà mẹ chồng nào cũng tâm lý được như thế nhỉ? ;)

Hai cô cháu nói chuyênj với nhau lâu lắm. Cô dạy mình cách nhìn mọi sự việc dù xấu nhất cũng theo chiều hướng tích cực. Thật ra blog là nơi để mình "xả" thôi mà, vì mình là người khó bộc lộ tình cảm. Và cũng vì cần có năng lượng và mạnh mẽ để chăm con, để làm việc nên nhiều khi mình viết blog hơi bị "trầm" quá. Chứ ở trường, mọi người vẫn gọi là "Giang hớn" và nếu không thân, không chơi với mình, chắc ai cũng nghĩ mình sống đơn giản và phổi bò lắm...

Kể với cô, đúng là bây giờ con cũng hay nhìn mọi chuyện đơn giản và bình an hơn. Không làm cho mình chìm vào cái tiêu cực, suy nghĩ, nặng lòng gì nữa. Như thỉnh thoảng vẫn thích nghe nhạc sến sến, kiểu như "Lâu đài tình ái" "Không có anh" hay "Như đã dấu yêu" ....Thế mà cái người đàn ông tưởng mình là ông tướng trong nhà, đã trợn mắt quát con khi thấy con nghe "lâu đài tình ái" rằng "Tắt ngay đi"- Tự dưng lại thấy rùng mình một cái, may quá, từ bây giờ con sẽ thoải mái muốn nghe nhạc gì cũng được. Khỏi nghe ai càu nhàu, bực bội vô lý (chỉ vì họ biết, bài hát đó gắn với một người đàn ông khác, hihi)

Hôm nay là mùng 1, nửa đêm mới phát hiện ra điều này. Tự thấy ngày hôm nay có những niềm vui nho nhỏ. Chắc là cả tháng sẽ vui hơn. Yeah!

P/S: hic, niềm vui vừa mới được hưởng thụ, lại đã bị chó điên cắn quàng rồi. Nhưng mà chẳng buồn nữa. Chỉ thấy hơi bực tí xíu. Xong là hết luôn. Cái vèo. :-P

11 tháng 5, 2010

Hai chị em.

Sáng mai, tòa hẹn 8h sáng. Nhưng tối nay "đối tác" nhắn tin là không về được. Mình cũng hơi bực mình. Cái kiểu cứ giục mình làm thủ tục cho nhanh, rồi vin cớ đó xúc phạm, chửi bới mình chán. Đến lúc có giấy gọi thì lại không về. Khó chịu thế.

Nói, mình có buồn không? Sao lại không nhỉ? Buồn vì các con sẽ không có một tuổi thơ êm đềm, trọn vẹn tình cảm. Buồn vì thật ra trên trái đất này rất nhiều cặp vợ chồng chia tay nhau, nhưng họ vẫn yêu thương và chăm sóc con cái. Nhưng, các con mình chắc chắn sẽ vĩnh viễn thiếu hụt một nửa.

Nhưng, thật lòng mình cũng muốn mọi chuyện giải quyết nhanh. Để không còn dây dưa gì với nhau nữa. Để mình thanh thản và thoải mái tinh thần với các con, với công việc của mình....

Lúc này, thật lòng cảm ơn những người anh, người chị, người bạn, người em đã luôn ở bên cạnh an ủi, động viên mình.

Sáng nay, chị Ngọc post bài thơ này tặng mình, copy từ blog của chị về đây, Ngọc nhé. Biết là đắng cay, biết là chua xót. Em vẫn muốn tự mình đi xuyên qua mọi gian khó, mọi vất vả, mọi nỗi buồn hơn là trốn tránh nó. Và em cũng sẽ dạy các con em biết đối mặt với sự thật, dù sự thật đó đắng cay đến chừng nào...

" Hôm qua em báo cho mình biết sáng thứ 4 em sẽ ra tòa, dẫu biết là việc đó rồi sẽ đến nhưng vẫn thấy hẫng hụt chơi vơi sao ấy. Sáng nay gọi điện cho em, em nghẹn ngào bảo Sáng mai em ra tòa.... Mình hỏi: Hai đứa nhỏ? Em nuôi hết! Muốn nói một cái gì đó với em, nhưng thật khó, an ủi, động viên, đồng cảm??? Rất khó, bỗng đâu trong đầu hiện lên hình ảnh hai chị em trong ngày bố mẹ bận ra tòa của Vương Trọng: "Nín đi em, bố mẹ bận ra tòa", chua xót và đau đớn, mình dập máy và tìm bài thơ đó post cho em...


HAI CHỊ EM

Nín đi em bố mẹ bận ra Tòa
Chị lên bảy dỗ em trai ba tuổi
Thằng bé khóc, bụng chưa quen chịu đói
Hai bàn tay xé áo chị đòi cơm

Bố mẹ đi từ sớm khác mọi hôm
Không nấu nướng và không hề trò chuyện
Hai bóng nhỏ hai đầu ngõ hẻm
Cùng một đường sao chẳng thể chờ nhau?

Biết lấy gì dỗ cho em nín đâu
Ngoài hai tiếng ra tòa vừa nghe nói
Chắc nó nghĩ như ra đồng, ra bãi
Sớm muộn chi rồi bố mẹ cũng về

Mẹ bế em âu yếm vuốt ve
Bố xách nước khi mẹ vừa nhóm bếp
Nó sung sướng ra vào tíu tít
Rồi quây quần, nồi cơm mở vung ra

Nó biết đâu bố mẹ nó ra tòa
Đối mặt nhau, đối mặt cùng pháp lý
Chẳng phải chỗ năm xưa đi đăng ký
Chẳng phải lời dịu ngọt tháng ngày xa

Nó biết đâu bố mẹ nó ra tòa
Là cầm cưa xẻ ngang tình đoàn tụ
Đứa có mẹ thì thôi không có bố
Hai chị em rồi sẽ mất nhau...

Nín đi em! - Em khản giọng khóc gào
Chị mếu máo đầm đìa nước mắt
Những bố mẹ bên bờ chia cắt
Phút giây thôi, hãy nghe tiếng con mình.

VƯƠNG TRỌNG"

(Nguyễn Bích Ngọc)


Bạn cũ.

Hai hôm nay có DUYÊN với bạn cũ.

1. Mở inbox ở facebook, nhận được một message của một bạn lạ hoắc, cái ava là 2 em bé dễ thương và rất đáng yêu " Giang ơi, tình cờ đọc được blog của Giang và qua ảnh thì nhận ra hình như Giang học khóa 28 trường SPNN. Có phải vậy không? Mình học lớp A cùng với Trang, Phương Lan (Hà nội), Hằng (Nghệ An). Mình hình như cùng học hội trường lớn với Giang"

Ngạc nhiên quá đỗi. Bởi hồi SV, mình hầu như chơi với các bạn bên Ngoại giao. Và cũng nhát nên ít giao thiệp bên SPNN. Hai năm đầu học với bạn Nhường thì chỉ thân với bạn Nhường. Hai năm sau học với bạn Hoa thì hay đi cùng Hoa (vì cùng thuê nhà gần nhau, và bạn H lại là người iu của anh bạn thân của mình, hihi), ở lớp K28H, mình còn chơi khá thân với Hằng (Nghệ An) nên nghe Châu nhắc tới Hằng là mừng lắm. Châu nhắc tới Trang và Phương Lan (vì theo lời Châu là hồi đó các bạn đó rất HOT, còn mình chả bận tâm gì, he..he)

Thế là message qua, message lại. Và chat với nhau nhiều ơi là nhiều. Các bạn đều đang rất hạnh phúc và thành đạt. Mừng cho các bạn ghê. Cái cảm giác tìm lại bạn cũ sao mà vui thế.

2. Và thế là add facebook của Hằng. Hằng hồi xưa cận nặng lắm. Bỏ kính ra là không nhìn được gì. Nhưng học cực giỏi. Ngưỡng mộ nhất Hằng ở khoản học giỏi và chăm. Mình thì học amatour. Còn mải hoa lá, ong bướm, thơ văn lẩn thẩn. Rồi đi chơi, rồi đi dạy kèm kiếm sống. :-P. Nhưng Hằng cũng rất quý mình (mình cảm nhận thế), hồi đó còn rủ nhau về tận Thái bình nhà mình cơ í.
Hôm nay Hằng post lên wall nhà mình:
" Giang à, chẳng thấy Giang khác tí nào. Vẫn nhớ hồi về nhà Giang ở Thái Bình, thế mà đã hơn 10 năm rồi nhỉ? Sang năm tớ về, phải gặp nhau nhé"

Hằng bây giờ đang làm Ph.D ở New Zealand. Mình thì không ngạc nhiên với tin này lắm, vì vẫn biết khả năng, nghị lực và ý chí của Hằng. Nhưng vẫn nể phục bạn ghê gớm. Mình mới xong cái bằng thạc sĩ 2 con mà oải quá chừng, he..he...
Cả Hằng và Châu đều bảo, nhìn mình không khác hồi xưa. Nhất là đôi mắt, nhìn là nhận ra luôn. Ôi, các bạn động viên thế, chứ mắt mình bây giờ nhuốm màu sương gió, lo toan, mệt mỏi nhiều rồi. Đâu còn trong veo như cái thời SV nữa?

3. Hôm qua con gái nghịch máy của mẹ, send một cái message trắng tới một số máy mà gần 6 năm nay không liên lạc với anh. Trưa nay ngồi kiểm tra lại máy mới phát hiện ra. Bỗng dưng muốn hỏi thăm anh một câu. Và nhắn tin, hỏi xem số ấy anh còn dùng không. Ngay lập tức anh gọi lại. Mình vừa "Alô, xin lỗi có phải máy của anh M không ạ?" thì đầu dây bên kia đã "Giang à?". Ôi trời ơi, mình quá đỗi ngạc nhiên, hỏi luôn "Ơ, thế anh vẫn nhận ra giọng em à?" - giọng anh cũng chẳng đổi khác mấy, vẫn kiểu hỏi dồn dập "Ừ, nhận ra chứ. Em thế nào? khỏe không? Đang ở đâu? các cháu khỏe không? Gia đình thế nào? ..vân vân và mây mây..he..he

Nhưng, thật sự cũng cảm thấy ngạc nhiên và bất ngờ, vì chừng đó thời gian anh vẫn nhận ra giọng mình. Nói nhận ra giọng, bởi cái số điện thoại gọi cho anh hôm nay là số mình mới dùng. Và tối nay anh lại đưa vợ con đi Châu Âu nghỉ dưỡng rồi. Thấy anh sống bình yên và hạnh phúc, mình cũng mừng.

Hình như đúng như mẹ nói, mình được cung "bạn bè" - mình luôn yêu qúy và trân trọng tình cảm bạn bè. Dù cũng có lúc có những người bạn làm mình buồn. Nhưng thường, mình là đứa khá bao dung với bạn, hihi

Và thấy vui vui một chút, nhất là trong lúc này..


10 tháng 5, 2010

Alone on the way...

Chia tay nhau. Chị dành quyền nuôi 2 đứa con. Đơn giản vì chúng là con gái và chị không thể xa chúng được. Anh năm thì mười họa trợ cấp cho con được ít tiền, thường tháng nào có thì chỉ đủ tiền mua sữa cho con. Sau rất nhiều chuyện xảy ra, chị đã tự nhủ sẽ tự mình lo cho con, dù rất khó khăn, dù rất vất vả. Nhưng rồi, cũng có lúc chị thấy vai mình nặng trĩu.

Mấy ngày trước, anh bỗng nhiên nhắn tin "Khi nào em ghé qua, anh gửi tiền cho con" (có cái tin nhắn này, là con gái gọi điện xin ba tiền học phí). Chị nhắn lại "Em rất bận. Anh có thể ghé tới chỗ em C để gửi được không?" Nhưng khi em C tới, anh nhắn tin về cho chị "Kế toán nghỉ nên anh không lĩnh lương được. Anh sẽ gửi vào tài khoản cho em sau"

Chờ mãi, mấy hôm sau không có tin gì. Chị nhắn "Chừng nào anh có thể gửi tiền cho con?" - Nửa tiếng sau, có tiếng bíp bíp từ điện thoại, anh nhắn " Khi nào anh có thể. Lúc này anh rất kẹt" - Chị bỗng bật cười, nhắn lại "Hay nhỉ? Con anh cũng nhin đói chờ anh có thể à?" - Lần này thì nhanh hơn, chỉ 2 phút sau chị đã nhận được tin nhắn " Em nhận nuôi con mà? Anh nghèo, không nuôi được con. Em nghĩ cách để cho nó sống. Anh không biết gì nữa"

Chị choáng váng. Không phải buồn cho mình. Mà ĐAU cho con. Phải cố gắng lắm để giữ 2 giọt nước mắt không rớt xuống. Chị cố gắng tập trung vào bài giảng. Mà đầu vẫn lùng bùng đâu đó.

Lần này, chị im lặng. Không nhắn thêm gì nữa.

Nhưng chị hiểu. Chị vĩnh viễn cô đơn trên con đường phía trước.

Nhưng chị cũng hiểu. Các con là nguồn động lực lớn nhất để chị có nghị lực vươn lên.

Lại PHẢI SỐNG.

9 tháng 5, 2010

Phải sống!




Dạo này mình thường xuyên ngủ rất rất muộn (à, phải nói là đi ngủ lúc ngày sớm chứ nhỉ? hihi) biết là rất tổn hại sức khỏe và nhan sắc nhưng lâu rồi thành thói quen. Với lại đêm thì làm việc thường yên tĩnh, tập trung hơn. Ban ngày cứ đứng lên ngồi xuống chẳng làm được cái gì ra hồn. Nhất là cuối tuần, 2 nàng ở nhà thì mẹ đúng là quay còn hơn cả chong chóng. Hôm nay chỉ có 3 mẹ con. Vẫn ngon lành nhé. Vẫn đi chợ, nấu nướng, tắm rửa, vui đùa và làm việc với 2 nàng nhé. Chỉ trừ một việc, từ hôm qua tới giờ bị một thằng điên nó khủng bố điện thoại, nó xả tin nhắn bẩn vào máy thôi nhé. Nhưng mà mình chẳng bận tâm. Em Xuân iu bảo trời nóng quá nên nhiều người điên khùng, chị ạ. Chắc là vậy rồi. :). Thế nên mình cứ canh nó nháy máy là mình nhấn nút nghe để đó, cho nó tốn tiền chơi, he..he...Giờ thì cũng đã tìm được phần mềm chặn số gọi để cài vào máy rồi.


Nửa đêm chat với em T. Em í cũng giống mình. Cũng đã chia tay. Nhưng thật sự mình đã phải nói với em ấy, chị thật sự trân trọng em vì cái cách em cư xử với vợ cũ. Hiếm người đàn ông VN nào làm được như thế. Hai chị em nói chuyện mãi, rồi lại biết thêm anh HL cũng mới chia tay rồi. Mà ai chứ anh í thì là sự ngưỡng mộ của rất nhiều người, về mọi lĩnh vực, nhất là một gia đình hp, bình yên. Mọi người cũng rất khen vợ anh í nữa mà.

Nên 2 chị em mới bảo nhau, cái gì cũng rất mong manh. Đâu phải một gia đình bình yên là hạnh phúc? Đôi khi họ đang sống mượn, sống tạm bằng suy nghĩ của người khác. Bởi họ chịu một áp lực trước gia đình, bạn bè, người thân, đồng nghiệp rằng họ đang có một gia đình hạnh phúc, hoàn hảo mà.

Em T bảo, đó là bi kịch. Uh, là bi kịch nhưng đâu phải ai cũng đủ can đảm, mạnh mẽ để thoát ra đâu? Hôm trước đọc ở đâu đó nói rằng, người ta cứ nhân danh một lý tưởng cao cả là "sống vì con" nhưng thật ra họ đang sống vì cái ích kỉ của chính họ, vì cái sĩ diện bản thân, vì cái sự nghiệp của riêng mình. Mà không nghĩ rằng, chính các con cũng chẳng sung sướng gì.


Haizz. Nói với em T, chị bây giờ mất niềm tin trầm trọng vào hôn nhân. Càng biết nhiều chuyện càng mất niềm tin nhiều hơn. Nhất là mình có Bống và Cua, sẽ không dám nghĩ tới cảnh cha dượng, con riêng của vợ....Thôi, bác Hồ nói điều nào là cấm có sai bao giờ, tự do muôn năm :))

Rồi, sang một ngày mới, lại nhận được tin của anh "Tại sao mình cứ phải sống?" . Nhắn lại một cái tin trêu anh cho nhẹ nhõm "Vì mình còn phải yêu nhau" nhưng thật sự cái tin nhắn của anh và cuộc nói chuyện với em T đêm nay làm mình trĩu lòng. Hiểu được rằng, có lẽ anh cũng đang buồn lắm. Ôi!!!

Hôm qua Ngọc tặng mình cuốn truyện của Nguyễn Nhật Ánh rất hay "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" - vừa đọc vừa cười. Mình vốn rất thích giọng văn của N.N.A mà. Bỗng dưng nhớ tới câu của ông viết:

"Cắt nghĩa tại sao ta không yêu một người nào đó dễ dàng hơn rất nhiều so với việc giải thích tại sao ta yêu họ"

P/S: hic, nhiều người đau tim vì cái tên HL quá, nên em xin đính chính rằng HL không phải là anh Hoàng Linh của chúng ta đâu ạ