11 tháng 9, 2007

Ốm!

Ho suốt nửa tháng, mệt phờ người. Không hề thấy biểu hiện thuyên giảm, mà còn ngày càng nặng hơn. Đêm ho rút ruột, không thở được, không ngủ được. Sáng dây mắt sưng húp, giọng khản đặc. Hic...Phải nghỉ dạy. Sáng nay phải uống một vốc thuốc, rồi bị bs truyền. Thế là cả ngày nằm li bì...

Hôm qua là một ngày vừa vui, vừa buồn. Vui vì nhận được qùa bất ngờ của "sếp lớn". Ui, chú làm mình hơi bị bất ngờ và xúc động. Không phải vì món quà, mà vì sự quan tâm của chú.

Tối qua đã đi mua xe đạp cho con gái, cũng là quà sinh nhật của mẹ con Trà gửi cho con gái ngày tròn 3 tuổi.

Tối qua, cũng sang cô D, chú T chơi, mời ông bà tới SN Bống. Nghe ông bà nói chuyện ở trường. Mọi người thêm mắm, thêm muối đồn thổi chuyện vợ chồng mình...Tự dưng thấy buồn nặng trĩu trong lòng. Không biết tâm sự và chia sẻ với ai nữa...

Đêm,nằm nói chuyện với chồng. Chỉ mong anh hiểu và động viên mình một câu giống anh Đậu đã xiết chặt chị yêu của mình và nói "Đừng buồn nữa, anh luôn ở bên cạnh em" - Nhưng, chắc phải chờ 20 năm nữa, chồng mình mới thay đổi giống như anh Đậu vậy. Giờ thì vẫn nổi khùng lên, rồi lại cãi nhau...Thế là vừa ho, vừa nằm khóc rấm rứt suốt đêm...Sao mà chán vậy TRỜI!!!!


Không lẽ, vợ chồng mình không tìm được tiếng nói chung? Đã cố gắng rất nhiều rồi. Mà vẫn thấy thất vọng vô cùng.