29 tháng 12, 2006

Ngẫm...

Mấy ngày rồi mình gặp bà, đều đặn, chiều chiều..Khi cho Pota đi ăn chim cút rán sau khi tan lớp. Mỗi lần gặp bà, mình lại thấy nhói lòng, lại thấy ứa nước mắt. Bà có lẽ già lắm rồi, già hơn bà ngoại mình ở nhà mất. Lưng bà còng xuống, mắt cũng đã mờ...Thế mà ngày nào cũng vất vưởng ở chợ, xin từng đồng bạc lẻ, xin từng chút cơm thừa...Lần đầu tiên gặp bà, mình hỏi "bà có ăn chim cút không? con bóc cho"...Phải hỏi tới câu thứ 2, ghé sát tai bà, bà mới nghe thấy. chợt thấy bà run run hỏi lại "cô cho con à?"- Mình thấy nhói lòng, bà bảo, bà chưa ăn chim cút rán bao giờ. Mình bóc cho bà ăn, nhìn bà ăn luống cuống, vội vàng...miệng không ngớt kêu "cô tốt với con quá". Trời ơi, cái cảm giác một người già hơn bà ngoại mình, lại gọi mình bằng và xưng CON- nó làm mình buốt lòng. Mình mua thêm cho bà cái bánh chưng rán, nhưng nói thế nào bà cũng không ngồi đó ăn vì "Thôi, cô cho con cái gì thì bỏ vào túi này, con ngồi đây người ta nói, người ta lại bảo con ăn hết của khách. Cô ấy (người bán hàng) không vừa lòng đâu"- Mình động viên bà mãi, bà mới ngồi ăn ngon lành.




Hôm sau, mình lại gặp bà, lần này mình mua cho bà một tô bún thịt. Bà có lẽ không nhận ra mình vì mắt kém. Thế mà con mẹ bán bún, cương quyết không bán cho bà bằng bát của nhà hàng. Mình lại phải lau bát bà vẫn xin tiền, rồi mua bún cho bà vào đó. Bà lại ngồi ăn,suýt xoa, ngon lành...Lần nào bà cũng làm mình chùng lòng xuống...Thấy bà vô cùng đáng thương, nhất là cái kiểu khúm núm với mọi người. Nghe kể chồng bà chết, con bà bị điên, còn bà thì lang thang như thế..Mình không hiểu, đêm lạnh bà ngủ ở đâu? Làm thế nào để bà sống hết những ngày còn lại???...

Thấy bà, rồi ngẫm tới mình. Trong mắt bạn bè, đồng nghiệp, người thân...Mình là người vất vả, khó khăn. Nhưng đã thấm vào đâu so với bà? Đã thấm vào đâu so với muôn vàn người khác? và mình không được phép ngã quỵ. Mình đang có một tài sản vô giá, là Pota yêu thương. Đang có một tài sản vô giá, là tình cảm gia đình, tình thân bạn bè...Những lúc khó khăn này, mới thấu hết những tình cảm bạn bè. Cảm ơn bà thông gia, tuy chỉ là bạn "net" nhưng đã coi mình như một người bạn thật sự, cảm ơn Bi béo đã động viên mình rất nhiều...Cảm ơn anh Hưng, chị Hoa, đã chia sẻ với mình...Và cảm ơn tất cả bạn bè đã động viên và thăm hỏi mình. Nói chuyện với Bi về bà già ăn mày, mình bảo cái nghèo làm con người ta "hèn" đi, như bà già gọi một đứa bằng tuổi cháu bằng CÔ, xưng CON...Nhưng Bi bảo, không bao giờ được cho phép mình nghĩ như thế....Ừ, không được phép nghĩ như thế. Mình có đôi bàn tay, có công việc, có một cuộc sống...rồi mình sẽ có những gì mình mong ước, bằng sự cố gắng và nỗ lực của mình...Hãy yên lòng, Bi nhé. Tao hạnh phúc khi nghe mày nói, cho dù trái đất không còn ai, mày vẫn còn tao là một người BẠN thật sự. Tao cũng thế, hạnh phúc vì quanh tao còn có những người bạn, như mày, như Cận, như anh Hưng, chị Hoa, như Thoa, như Hiền, như chị Titi, em dieuhau....Thế là tao "giàu có" lắm rồi, phải không?

Lẩn mẩn cho những ngày vừa qua, tinh thần của mình down xuống, từ hôm nay sẽ phải wake up thôi, mình sẽ sống bình an hơn. Tĩnh tâm hơn...

28 tháng 12, 2006

Quá khứ...

một bài thơ cũ, lại là tâm trạng mới...



Đôi khi ta thèm được khóc
Như khi đứng dưới trời mưa
Ta trút lòng mình nặng trĩu
Để nghe xa xót, đâu vừa...

Đôi khi ta muốn được cười
Vô hồn như một người dại
Giá mà ta không phải nhớ
Những điều đáng lẽ phải quên...(?)

Đôi khi thèm nghe tiếng vỡ
Ta đã đập tan nỗi niềm
Để nghe hồn mình tơi tả
Mảnh vỡ xé nát trái tim...

Giá mà ta có thể quên
Cuộc đời với nhiều tráo trở
Quên đi lọc lừa, dối trá..
Ta được hồn nhiên, thuở nào..

Lặng mình trước thềm quá khứ.
Trắng mình trước những nỗi đau...

26 tháng 12, 2006

Giống như một tiếng thở dài....
Tôi đi qua những miền vắng...

25 tháng 12, 2006

................






(cái này mượn bên nhà bác Viedbi. Thanx bác)


Em ngồi mãi trong căn phòng lạnh vắng
Trái tim mình nhói buốt - đơn côi...
Thèm đến khóc một bàn tay xiết chặt
Một cái ôm, để nước mắt vỡ oà...

Khi mệt mỏi, đôi bờ vai trĩu xuống
Em rã rời thân xác trước đêm đen...
Loanh quanh tìm ven đường một chiếc ghế...
Một chỗ ngồi yên ả- Không ai...

Thôi bó gối- trước đêm dài tĩnh lặng...
Thắp que diêm, chẳng bớt lạnh chút nào...




Tôi Ru Em Ngủ
Sáng tác: Trịnh Công Sơn - Thể hiện: Hồng Nhung