Thày!
EM gọi thầy là THÀY, vì thày đang dạy em, "một chữ cũng là thày, nửa chữ cũng là thày" chứ đúng ra thì em là đồng nghiệp của thày thôi. Chúng ta cùng một hệ thống Học viện. Chỉ khác là thày ở trụ sở chính, còn em ở Phân viện thôi. Chỉ khác là thày đã là trưởng khoa, còn em chỉ là giảng viên quèn. Chỉ khác là thày đã nhiều tuổi hơn em rồi...Chỉ khác giờ em hứng thú học thêm, rồi lẽo đẽo đi học văn bằng II để "Giáo viên Ngân hàng cũng biết tí ti về ngân hàng cho đỡ xấu hổ" để bây giờ em ngồi làm học trò của thày. Nhưng hôm nay thày làm cho em thất vọng, thầy làm cho em thấy mình đúng là "con kú". Những ấn tượng tốt đẹp về thày từ trước tới giờ bỗng dưng tan biến, vì trước đây em chỉ "ngắm" thày từ xa mà thôi.
Thày!
Em cũng là cô giáo, vì thế em hiểu tâm trạng thầy cô đứng trên bục giảng thế nào? Em cũng hiểu mấy hôm nay thầy bực với lớp em vì "bọn chúng" đi học lèo tèo, đến lớp muộn, ra vào tự do...Em hiểu thầy đã ức chế vì hôm nào tới lớp cũng phải đứng ngoài cửa lớp chờ cả nửa tiếng mới thấy lác đác học trò tới (trong khi em đã gục mặt trên bàn ngủ thêm một giấc nữa)...Em hiểu thầy khó chịu thế nào vì chúng ngồi trong lớp lại lơ đễnh, chẳng nghe mình nói cái gì...Mà thú thật là có lúc em căng tai, chăm chú nghe thầy nói- cũng không hiểu thầy nói gì. !!! Vầng, em hiểu, sẽ là bực bội lắm nếu đang giảng bài mà chuông điện thoại di động lại reo lên réo rắt. Vì thế, em chưa bao giờ (cả khi em đi học và đi giảng) em lại để chuông điện thoại. Nhưng...vầng, trong cuộc sống vẫn tồn tại chữ nhưng nghĩa là cũng có lúc em đãng trí. Em nói lại là em đãng trí, chứ em hoàn toàn không cố ý. Nhất là thời gian này tâm trạng của em không được tốt. Em cứ lơ mơ như người trên mây...Thế là sáng qua, khi đang say sưa nghe thầy nói, em bỗng giật nảy người vì cái điện thoại của em nó rú lên. Em luống cuống, vội vàng tắt ngay. (hình như lúc ấy thầy có lườm em thì phải
- làm em nhột hết cả người rồi).
Vầng, thầy ạ, cái điện thoại của em đang bị khoá 1 chiều. Nên sáng nay, trong lúc chờ thầy vào lớp giảng bài, em đã mượn điện thoại của em H bàn trước để nhắn cái tin cho thằng em trai. Trước khi nhắn tin, em đã cẩn thận hỏi nó cài đặt chế độ yên lặng ở chỗ nào. Và em đã làm đúng thao tác rồi. Thế mà không hiểu sao cũng đúng lúc thầy đang nói say sưa, thì cái điện thoại trong ngăn bàn em lại rú lên (vì em chưa kịp trả lại H). Em cuống lên, rối rít tắt nó đi mà phải 3 giây sau em mới thực hiện được điều đó (vì đó không phải điện thoại của em nên em không quen dùng). Và…thày bắt đầu bài tổng sỉ vả em, mặc em đã đứng lên trình bày và xin lỗi thày, rằng do em sơ ý. Rằng em hoàn toàn không muốn làm thầy cụt hứng và ức chế khi đang giảng bài. Nhưng dường như em càng xin lỗi, thày càng hăng hái “xả” sì trét sang em hơn. Thày! Em đã ứa nước mắt ngay lúc ấy, em không nghĩ thày có thể nói em nặng lời như vậy. Em không nghĩ thầy có thể làm tổn thương long tự trọng của em như vậy. Thày! Em làm học trò tới nay gần 18 năm, chưa khi nào em làm thày cô phật long tới mức mắng mỏ em trước lớp. Em cũng chưa bao giờ bị thày cô nào ác cảm. EM nối nghiệp cô giáo, chính là nhờ cô chủ nhiệm 3 năm cấp 3 của em ngày xưa. Cô là một cô giáo tuyệt vời và rất tâm lý mà em biết, mặc dù cô rất nghiêm khắc. Nhưng chưa khi nào cô mắng chửi học sinh tới mất mặt như vậy. Cô là tấm gương cho em đấy thầy ạ. Vì thế cũng chưa khi nào em nặng lời với học trò cả. Vầng, em cũng đã dạy những lớp tại chức, có rất nhiều học trò già trẻ, lớn bé. Em cũng gặp rất nhiều tình huống như hôm nay thầy “chạm” phải. Nhưng chưa bao giờ em nổi nóng tới mức như thế cả.
Thầy, thật sự hôm nay thầy đã làm em rất upset. Em đã nói với thầy rằng em đi học để lấy kiến thức, chứ không phải chỉ để lấy cái bằng thôi đâu thầy ạ. Vì thế, thầy cũng đừng quá nặng lời. Không phải chỉ là với em hôm nay, mà chắc chắn thầy sẽ có nhiều học trò khác nữa. Em mong không ai cảm thấy “nhục” như em hôm nay nữa…
Vầng, dù sao thì nói gì thì nói, lỗi cũng là do em rồi. Hay là do cái điện thoại? Không, em không quen đổ lỗi cho người khác. Vầng, thì đúng là lỗi của em.
Thầy đã mắng em 15phút trước lớp, chắc thầy quá bức xúc. Hình như em cũng đang bức xúc quá thì phải, em nói nhiều hơn thầy rồi!!!
P/s: mà thày cũng không cần phải nói rằng "Tôi là trưởng khoa nhưng chưa bao giờ sử dụng điện thoại trong lớp,ngay cả Giám đốc gọi tôi cũng cho tay vào túi quần bấm phím tắt" Vì rõ ràng sáng qua, khi thày đang giảng bài, điện thoại của thày cũng rú lên và thày điềm nhiên mở điện thoại ra "ngắm nghía" một lúc rồi mới tắt đi. Vầng, em nghĩ là trí nhớ của em không tồi lắm.