14 tháng 10, 2010

Viết cho Bống




Con gái yêu của mẹ,
Thế là con đã tròn 5 tuổi 1 tháng 2 ngày. Ở tuổi của con, mẹ chưa hiểu nhiều lắm, nhưng với con, mẹ đã cảm nhận được con như một người BẠN NHỎ của mẹ rồi. Và vì thế mẹ muốn tâm sự với con như một người bạn thật sự, con gái ạ.

5 tuổi, con cao 1m19, nặng
25,5kg. Ra dáng một thiếu nữ lắm rồi nhé, nhưng có lúc vẫn rất TỒ, thì đúng rồi mà, con mới 5 tuổi thôi chứ. Con đã biết lý luận, đã hiểu rất nhiều chuyện xảy ra xung quanh và bởi thế mẹ luôn có cảm giác lo sợ con bị tổn thương tình cảm, tinh thần...Ngày mẹ 4 tuổi, mẹ đã bắt đầu nhớ và biết được cuộc cãi vã đầu tiên của ông bà ngoại con. Điều đó ám ảnh mẹ mãi về sau này, mà cái thời của mẹ, làm gì mẹ có được sự khôn ngoan và thông minh như con bây giờ? Thế mà mẹ vẫn còn hiểu hết đấy. Nên bây giờ con 5 tuổi rồi, mẹ luôn có cảm giác con hiểu hết những gì đang xảy ra, con biết hết mọi chuyện của nhà mình. Và điều đó khiến mẹ sợ hãi. Mẹ sợ con bị tổn thương bởi những lời cay nghiệt mà trong lúc nóng giận ba xả vào mặt mẹ. Bao lần mẹ khóc, bấy nhiêu lần con ôm mẹ. Vòng tay nhỏ xíu của con lại là điểm tựa vững chắc nhất của mẹ, con biết không? Có những hôm mẹ ôm con vào lòng, thấy con hôn mẹ, rồi nói yêu mẹ là mẹ thấy hạnh phúc vô cùng. Đã bao lần mẹ nằm ngắm 2 chị em con ngủ như đêm nay, mà nước mắt cứ ứa ra. Mẹ buốt lòng lắm, con biết không? Mẹ đã không giữ được cho con một gia đình tròn vẹn. Không giữ được cho con nụ cười tươi trên môi. Không giữ được cho con bữa cơm tối bình dị có đầy đủ ba mẹ sau mỗi ngày con đi học về tíu tít kể chuyện trường lớp...Rồi mai đây lớn hơn, con có trách mẹ không? con có giận mẹ vì điều này không nhỉ? Hôm nay, trời mưa gió, mẹ một mình trên đường đi ra tòa án, lòng buốt nhói khi nghĩ tới các con. Mẹ muốn quay xe về, nhưng những gì ba nói với mẹ khiến mẹ đủ can đảm và nghị lực đi tiếp. Mẹ không muốn tuổi thơ các con bị tổn thương, không muốn các con ghét ba vì nhìn thấy ba nóng nảy với mẹ. Ba và mẹ hết duyên nợ, nhưng mẹ vẫn luôn muốn giữ trong lòng các con sự kính trọng và thần tượng ba.

Mẹ cũng là con gái của ông ngoại, mẹ hiểu cái cảm giác mẹ đã "ghét" ông thế nào khi ông nặng lời với bà. Mẹ hiểu mẹ thèm một tình cảm cha con ấm áp như thế nào với ông nhưng ông và mẹ lại khắc khẩu với nhau. Dẫu vậy, mẹ vẫn rất yêu thương ông, con ạ. Và mẹ muốn Bống Cua lớn lên, cũng sẽ gần gũi và yêu quý ba Kều. Dù ba không còn yêu thương mẹ nữa. Dù ba có cuộc sống riêng của ba, thì mẹ vẫn hi vọng rằng, ba vẫn mãi mãi ở bên các con, vẫn mãi mãi yêu thương các con...Dù mỗi ngày các con không được nhìn thấy ba, không được nô đùa cùng ba...Đó là một thiệt thòi không gì có thể bù đắp cho các con được. Và mẹ biết rằng, đó cũng là lỗi của mẹ nữa. Nhưng nếu ba mẹ cứ mâu thuẫn nhau thì các con còn khổ sở hơn nhiều, phải không con? Hôm nay mẹ đi gửi đơn, theo yêu cầu của ba nhưng mẹ vẫn chưa nói cho ba biết. Bởi mẹ biết rằng, ba chỉ vì "sĩ diện" thế thôi chứ ba không muốn mẹ làm thế. Nhưng mẹ làm thế bởi vì lòng tự ái và tình cảm của mẹ đã bị ba làm tổn thương nhiều quá rồi con ạ. Mẹ chỉ chực khóc khi nghĩ tới những lời ba đã nói với mẹ thôi. Nên mẹ nghĩ rằng, mẹ không thể để các con chứng kiến thêm một lần nào nữa như cái đêm hôm trước... Ngày kia ba khai trương nhà hàng mới, ba nói với mẹ rằng ba rất hi vọng vào công việc mới này, và bởi thế mẹ không muốn ba bị phân tâm khi biết rằng mẹ đã gửi đơn rồi. Mẹ hi vọng rằng ba sẽ ổn hơn, ba sẽ không còn nóng giận với mẹ thêm một lần nào nữa...


Bống à, con mới 5 tuổi thôi, mà mẹ đã nhìn thấy ở con hình ảnh của mẹ hồi nhỏ. Con nhạy cảm và biết giấu cảm xúc của mình. Mắt con buồn thế, mỗi lần mẹ nhìn vào mắt con là mẹ thấy nhói buốt trong lòng. Mẹ lo sợ rằng con sẽ lại khổ như mẹ, sẽ lại đa đoan, nặng tình như mẹ, sẽ lại va vấp như mẹ...Nhưng mẹ cũng sẽ học bà ngoại, tập cho con tính tự lập, để con ngã rồi sẽ tự biết đứng lên... Mỗi lúc thấy con nén chịu một điều gì đó trong lòng, mẹ buốt lắm. Cái cách con chiều em, con nín nhịn em cũng giống mẹ hồi nhỏ. Cái cách con tủi thân và khóc tấm tức cũng sao mà giống mẹ thế? Có những khi mẹ nổi nóng với con, bởi vì mẹ sợ nhìn thấy hình ảnh của mẹ ngày xưa, rồi mẹ lại sợ con sẽ lại giống mẹ bây giờ...Nên mẹ muốn con hãy dũng cảm hơn, hãy tự tin hơn, hãy biết bộc lộ cảm xúc của mình "thoát" hơn, con nhé.
Có lẽ con hiểu mẹ, có lẽ con cảm nhận được điều khác lạ trong nhà mình. Nên con ngoan lắm, con tự lập và tự giác lắm. Mỗi buổi sáng thức dậy, mẹ đều ôm hôn con và gọi con thức dậy. Con ngoan ngoãn tự đi vệ sinh răng miệng và ăn sáng, con ngoan ngoãn chuẩn bị đồ đi học và để các chị học sinh của mẹ đưa đi học khi mẹ bận lên lớp. Mẹ thật sự cảm ơn con, con gái yêu ạ. Cảm ơn con đã hiểu mẹ và biết chia sẻ với mẹ
Bống à, rồi một ngày nào đó, con lớn lên, con cũng sẽ có bạn trai..con sẽ yêu và được yêu. Con sẽ làm mẹ, làm vợ... Mẹ tin rằng, con sẽ làm tốt hơn mẹ rất nhiều. Con sẽ chọn được cho mình một người yêu thương con thật sự, và con cũng yêu người đó hết lòng. Mẹ biết rằng, ba yêu mẹ và yêu các con nhưng mẹ không thể hiểu nổi tại sao ba có thể cay nghiệt với tình yêu đó như thế? Có lẽ chính ba cũng kg lý giải được vì sao ba có thể nói với mẹ những lời cay độc như vậy đâu con. Nên thôi,mẹ con mình đừng giận ba nữa nhé. Cứ tự an ủi rằng chúng ta không có duyên nợ với nhau thôi con ạ. Mẹ vẫn mong rằng ba sẽ có cuộc sống mới tốt hơn, khi không còn có 3 mẹ con mình ở bên ba hàng ngày. Mẹ vẫn lo cho ba mỗi bữa ăn, giấc ngủ dù mẹ không muốn ba biết điều đó... Nhưng thôi con à, ba cũng "lớn" rồi, có lẽ ba sẽ tự sắp xếp được cuộc sống... Rồi một ngày nào đó, ba sẽ hiểu mẹ, ba sẽ lại coi mẹ là một người bạn thân thiết của ba, thì mẹ thật hạnh phúc. Vì như thế ba và mẹ có thể dồn hết tình yêu cho các con mà không còn mâu thuẫn nhau nữa, không làm các con tổn thương thêm nữa, con à...

Bống ơi, rồi một ngày rất gần thôi, cuộc sống của ba mẹ con mình sẽ khác trước. Căn phòng 14m2 của nhà mình sẽ ít có ba đi về, sẽ chỉ còn 3 mẹ con mình tự lo mọi chuyện. Mẹ sẽ phải học cách tự dắt xe đi sửa mỗi lúc xe hỏng. Mẹ sẽ phải học cách tự sửa hoặc tìm thợ về sửa bóng điện, sửa vòi nước, rồi khoan giúp từng mũi khoan trên tường..Mẹ sẽ phải học cách quên đi sự hiện diện của ba như ba đã ở bên mẹ con mình suốt 5 năm qua...Con sẽ làm chị của em Cua, con sẽ cùng với mẹ yêu thương em và chăm sóc em, con nhé. Bởi so với con thì em thiệt thòi hơn con nhiều, con gái ạ. Con được gần ba nhiều hơn, được ba chăm sóc nhiều hơn. Em Cua còn nhỏ quá. Em nói chưa sõi, em chẳng hiểu gì cả. Em chỉ biết nghịch và cười toe thôi. Nên con cũng đừng buồn vì mỗi buổi tối đi ngủ mẹ thường ôm em và ru em ngủ. Còn mẹ luôn động viên con tự ru mình ngủ. Nhưng hôm nào em ngủ rồi, mẹ cũng quay sang ôm con và hôn con đấy. Mẹ thương các con như nhau, nhưng vì em còn nhỏ quá nên mẹ cần dành nhiều thời gian cho em hơn thôi con ạ. Mỗi lần nhìn các con, mẹ lại thấy ứa nước mắt...

Mẹ biết rồi đây, khi các con đi học, các con cũng sẽ phải đối mặt với những lời đùa trêu, rèm pha của bạn bè rằng các con không có cha...Mẹ cũng buốt lòng khi nghĩ tới điều đó. Nhưng mẹ tin rằng, các con là những em bé ngoan và biết yêu thương, biết chia sẻ với mẹ. Các con sẽ hiểu mẹ, sẽ tha thứ cho mẹ, sẽ vươn lên để học tốt và biết yêu thương nhau, Bống Cua nhé.
Khi mẹ type những dòng này, mẹ đã không kìm được nước mắt. Nhưng mẹ tin rằng nước mắt nào rồi cũng sẽ cạn khô. Mẹ đã khóc rất nhiều trong 6 năm qua mà vẫn không giữ được một gia đình. Mẹ có tội với các con vì không giữ được gia đình đó cho các con. Nhưng mẹ tin rằng, cuộc sống của ba mẹ con mình sẽ không còn nước mắt nữa. Mẹ sẽ cố gắng giữ mãi nụ cười trên môi các con, dù nụ cười đó không còn trọn vẹn...
Mẹ yêu con, thiếu nữ 5 tuổi của mẹ. Mẹ tự hào về con