
Tháng 9, sân ga năm nào, có người bỗng nao nao vì một người, mối tình đầu thơ trẻ. Dịu dàng, êm dịu, trong trẻo như tháng 9 đầu thu..
Ừ tháng 9 và mùa thu chợt đến
Gió heo may se sắt trước hiên nhà
Em tựa cửa đếm thêm mùa lá rụng
Thương một thời yêu dấu đã rời xa
Ừ tháng 9 có một lời hẹn ước
Trên sân ga người bỏ lại năm nào
Lá cứ rụng suốt mùa không nuối tiếc
Chỉ còn hương hoa sữa nôn nao
Nơi xa đó có mùa thu tháng 9
Dìu dịu thơm mùi cốm cuối chiều?
Thèm đến khóc một bàn tay nồng ấm
Lành lạnh nghe gió chuyển mùa
Ừ tháng 9 rồi người đi xa mãi
Mải mê với gió-mây-Trời...
Nên chẳng biết có một người ngóng đợi.
Trong tim còn
Lời - hò- hẹn- mùa - thu...
Tháng 9, đặc biệt hơn, 2 năm trước mình đã làm MẸ, một dấu ấn thiêng liêng trong cuộc đời. Tháng 9, mình mong con gái sinh ra sẽ dịu dàng như mùa thu, mãnh liệt như hương hoa sữa và thông minh, ngoan ngoãn...Mẹ chẳng viết được một bài thơ nào cho con gái, nhưng lòng mẹ luôn ngập tràn tình yêu thương cho con. Luôn có thể hi sinh mọi điều bản thân mình cho con. Vì con, mẹ sẵn lòng đạp chông gai, sẵn lòng đối mặt với khó khăn...Chỉ cần thấy con cười, chỉ cần nghe con gọi "mẹ Giang tí còi ơi" là lòng mẹ nhẹ bỗng, hạnh phúc lâng lâng...Con yêu quý, con là ĐIỀU ĐẶC BIỆT NHẤT TRONG THÁNG 9 của riêng mẹ...