20 tháng 3, 2010

Không đề

1. Đứng trước biển, anh nghĩ gì, anh hỡi?
Về cái mênh mông, vời vợi của đất trời...
Hay về một tình yêu XANH thăm thẳm
Dù nghìn năm mình vẫn chỉ YÊU thôi...


*************************************

2. Em đừng khóc, nỗi buồn ngân ngấn nước
Anh chỉ như một thoáng mây bay
Dù em có muốn yêu thêm lần nữa
Thì trái tim cũng đã nhói buốt rồi.

Thì thôi nhé, tình ơi xin tha thứ
Trái tim em không đủ những niềm tin
Con chim nhỏ thấy cành cong sợ hãi..
Bởi chẳng tìm được bóng cây đủ rộng, đủ dài...


19 tháng 3, 2010

Chuyện của đàn ông

1. Cái bếp ga mình mua từ hồi cưới, tính ra tới giờ đã hơn 6 năm rồi. Nó han gỉ rồi, tốn ga kinh khủng. Mà thú thật là nhiều lúc đứng nấu nướng cũng hãi hãi. Cũng tưởng tượng tự dưng cái bếp nổ đánh bùm môt phát. Sợ vãi cả linh hồn luôn. Có hôm tưởng tượng nhiều quá đến nỗi tắt vội tắt vàng bếp rồi vào nhà ngồi..thở. Hôm trước than thở trong một entry, thế là anh Thụy (Đàm Minh Thụy), một người anh mới quen trên blog đã nhiệt tình giúp mấy mẹ con có bếp gas mới. Xúc động ơi là xúc động ấy. Đấy, đàn ông giải quyết là nhanh gọn ngay. Tuần sau sẽ có bếp mới nấu cơm ngon rồi :p


2. Cái điều hòa nhà mình không hoạt động lâu lắm rồi, mình đã tắt cả cầu dao điện rồi. Thế mà 3 hôm nay nước cứ chảy tong tong xuống nền nhà từ cái chỗ điều hòa ấy. hic, thế là mình suy ra là tại cái điều hòa hỏng, nó ..tan ra. Mà ở bên Bắc Ninh này mình chẳng biết ai là thợ sửa điều hòa. Mình sống ở đây gần chục năm mà vẫn cứ như khách tới chơi thoáng chốc. Chẳng chơi bời gì, không quen biết nhiều. Hôm nay có vợ chồng đứa em là học sinh cũ tới chơi. Mình mới hỏi nó. Nó ngắm nghía một hồi rồi bảo "Không phải nước chảy ra từ điều hòa đâu chị ạ" - Nó chạy đi chạy lại một hồi nữa rồi về phán: "Cái phòng KTX phía trên nhà chị bị vỡ đường ống, nước chảy ngập nhà nên ngấm xuống nhà chị" . huhu, thế là cuống lên gọi phòng Quản trị cứu. Nếu không thì nhà mình cũng có nguy cơ ngập mất. Sợ thế chứ. Đúng là phải có đàn ông nhúng tay vào.

3. Cái bóng điện trong nhà tắm 5 lần 7 lượt cháy. Mọi lần thì mình hoặc các em tự bắc ghế lên thay bóng. Nhưng hôm qua thay bóng xong rồi nó vẫn không chịu sáng. Mà loay hoay bật đi bật lại vẫn không được. Chịu, chẳng biết là nó bị làm sao nữa. Nên chắc phải nhờ một "đàn ông" tới kiểm tra giúp rồi.

Bình thường, mình sống vô tư, thoải mái với các con và mấy nàng học trò vây quanh. Thấy cuộc sống không đàn ông thật là dễ chịu. Mình sợ cái kiểu căng thẳng, sợ cái bóng lừng lững đi quanh phòng bé tí, thỉnh thoảng lại gắt um nhà. Nhưng mỗi khi nhà xảy ra chuyện gì kiểu kiểu như 3 cái ví dụ kể trên, thì cũng ...muốn có một người đàn ông trong nhà thật. Nhưng nhất định không phải người đàn ông-đã-làm-mình-căng-thẳng nhé :D

17 tháng 3, 2010

Yêu một người là....

Là khi bạn quên mất mình là ai, quên mất cái gọi là địa vị, danh dự...

Là khi một ngôi sao Hollywood phải lòng một anh chàng bán sách

(NOTTING HILL)

Là khi thủ tướng Anh Quốc yêu phải cô hầu gái

(LOVE ACTUALLY)

Là khi một người đàn ông giàu sang sống trong những khách sạn năm sao, đi những chiếc Limousine bóng lóang lại không nề hà leo lên một căn gác trọ tồi tàn để ngỏ lời cầu hôn 1 cô gái điếm vẫn thường lang thang trên đại lộ Hollywood đêm đêm...

(PRETTY WOMAN)

Là khi bạn chấp nhận mạo hiểm trong tình yêu- một việc làm mà bạn chưa bao giờ dám. Từ bỏ một đám cưới trong mơ với một cô dâu trong mơ để rượt theo chiếc taxi của cô gái " làm việc gì cũng dở, chỉ có nụ cười là quyến rũ mà chết người mà thôi"

(A GUY THING)

Là khi bạn và người ấy có đến 12 đứa con (theo ước vọng của hai người) mà vẫn yêu nhau như ngày đầu gặp gỡ. Những tiếng la hét, những lần thót tim, những buổi ăn sáng vung vãi và gánh năng mưu sinh nhiều lần khiến bạn đau đầu. Nhưng bạn vẫn hy sinh nhận lấy nhiệm vụ chăm sóc cả hai động bóng - một ở trường, nơi làm việc của bạn với tư cách một HLV, và một ở nhà - để người ấy an tâm cho chuyến rời nhà đầu tiên sau ngày cưới. Trong khi miệng vừa méo xệch vì lũ trẻ, vừa " Anh ổn, honey" cho người ấy an lòng!

(CHEAPER BY THE DOZEN)

Là khi bạn chấp nhận mọi khổ đau, phản bội mà người ấy mang đến cho ta, mà vẫn thầm lặng yêu người ấy

(ORIGIONAL SIN)

Quan tâm chăm sóc cho người lúc ốm đau từng miếng ăn giấc ngủ, dù rằng nhiều lần người bỏ ta mà đi....

(HAPPY TOGETHER)

Là khi bạn muốn trong lòng người ấy, bạn luôn luôn là một cô gái rạng rỡ, lạc quan, yêu đời và đem đến cho người ấy một tháng 11 mãi mãi khó quên, dù thực sự bạn đang đứng bên bờ vực thẳm của sự sống bởi căn bệnh ung thư quái ác.

Là khi, dù trong lòng bạn rất muốn ở bên người ấy mãi mãi nhưng phải buộc lòng đưa người ấy đến một ngã ba đường với một chiếc khăn bịt mắt mà ngày nào hai người cùng chơi đuổi bắt, nhưng lần này trò chơi ấy lại đấy hai người xa nhau vĩnh viễn.

Là khi bạn tự mình thay đổi nhờ vào những điều kỳ diệu của tình yêu: một anh chàng luôn sống trong ảo tưởng về cuộc sống hòan hảo của mình: một sự nghiệp đỉnh cao, những bộ đồ tề chỉnh đắt tiền với chiếc Mercedes đáng ganh tỵ - nhưng lại là một cuộc sống cô độc ích kỷ, lại quay ngoắt 180 độ để biết yêu hết mình, sống hết mình : biết dắt chó đi dạo, biết dự ngày lễ "Cha và con trai"; cùng người yêu ngồi bên cạnh những ngọn nến lung linh, nhìn thành phố về đêm lồng lộng gió ; tặng người ấy 12 món qùa lãng mạn tuyệt vời, kể cả mang đến cho người ấy một mùa Giáng Sinh hạnh phúc trong ngày lễ Tạ ơn....

( SWEET NOVEMBER)

Là khi một thần chết những tưởng đã chai sạn không còn cảm xúc sau nghìn triệu năm mang đến cho nhân lọai cái chết, lại có thể biết rung động, biết đem màu hồng của tình yêu xóa đi màu đen chết chóc...

(MEET JOE BLACK)

Là hễ khi nào trái tim vẫn còn đập thì bạn vẫn còn yêu, và dù không còn nằm trong cơ thể bạn nó vẫn biết truyền tình yêu ấy cho nơi mà nó trú ngụ...

(21 GRAMS)

Là khi ta khát khao muốn rũ bỏ tên họ đển đến với nhau, để những luật lệ hà khắc của dòng họ không còn trói buộc được ta, để ta có thể đắm say sống cùng nhau trong điệu nhạc dìu dắt đêm vũ hội lẫn hạnh phúc chết bên nhau trong hầm mộ tối tăm. Là khi ta sợ hãi tiếng hót của sơn ca- sứ giả của bình minh vì bình minh đến chỉ mang theo sự chia phôi....

(ROMEO&JULIET)

Là khi bạn không cần một trí óc thông minh để yêu mà chỉ cần một trái tim nóng bỏng chân thành, để chờ đợi cô gái của mình sau bao ngày phiêu dạt sẽ trở về với bạn, là khi dù chỉ có IQ duới 80, nhưng bạn vẫn biết nói rằng "Tôi có thể không thông minh, nhưng tôi biết yêu là gì !"

( FORREST GUMP)

Và hơn hết, yêu một người có nghĩa là không bao giờ phải nói lời hối tiếc !

(LOVE STORY)

Là khi một thiên thần sẵn sàng từ bỏ sự bất tử để đến với người mình yêu, bởi "Tôi thà được một lần được nàng chạm vào, được một lần ngửi mùi hương từ tóc nàng, một lần hôn vào đôi môi nàng còn hơn là sống trong sự vĩnh hằng mà không có những điều ấy. Chỉ một lần"

(CITY OF ANGEL)

Là vẫn tin vào điều kỳ diệu, khi chàng mải miết đi tìm quyển sách có tên và số điện thoại của nàng giữa thành phố rộng lớn, còn nàng thì như phát rồ lên khi nhìn thấy tờ giấy bạc có tên và địa chỉ của người mình luôn mong nhớ /

(SERENDIPITY)

Hay là sẵn sàng nhảy lên đoàn tàu đi đến trại tập trung của phát xít Đức, nơi mà biết rõ cái chết đang chờ chỉ để được ở gần nhau.

(LIFE IS BEAUTIFUL)


P/S: Cái này copy bên nhà bạn Việt, cho qua đi những ngày u ám, he..he.

16 tháng 3, 2010

CÂY MUỐN LẶNG MÀ GIÓ CHẲNG ĐỪNG...

Thật sự là hôm nay rất mệt. Bị cảm cúm từ chiều qua, ho, ngây ngấy sốt, sổ mũi, hắt hơi liên tục, người thì đau nhức. Than thở với một chàng, chàng bảo "Uống thuốc và mặc kệ. Em chọn phương án nào rồi?" ha..ha..Bảo, em đã chọn phương án 2, anh thật là hiểu em.

Trưa nay bất ngờ nhận được email, cũng của một chàng, hồi xưa "si" mình. Thật là hồi đó rất trẻ con và...ghê gớm nữa. Chàng thì quá yêu, quá "điên" vì mình. Chàng gửi tặng không biết bao nhiêu hoa hồng, chàng viết không biết bao nhiêu lá thư nhưng lá nào cũng bị gửi trả lại (không thèm bóc ra đọc luôn í), đến một lần không nhận ra chữ ngoài phong bì, bảo con bạn bóc ra, nó bảo thư của chàng. Thế là hằm hằm lấy phong bì khác gửi lại,không quên kèm theo 2 viên Seduxen nữa. hic. Hôm nay chàng vẫn nhắc lại chuyện đó, thấy trẻ con và cũng xấu hổ nữa. Thôi, anh đừng "chấp" chuyện đó nhé. 15 năm rồi, chúng ta đã già đi quá nhiều, chúng ta đã đi trên 2 con đường hoàn toàn khác nhau, chúng ta đã trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời... Nhưng em vẫn thấy vui vì anh nói, mỗi năm đến SN anh, anh đều nghĩ tới em (mình trùng SN với nhau mà)

Cũng là anh, mặc dù hồi đó mới quen em khoảng 1 năm, nhưng hôm nay vẫn nói "Anh biết, em là người giàu lòng tự trọng và tính rất cương quyết" - Đúng, một chàng khác đã từng nói "Ít có người phụ nữ nào thông minh, nhạy cảm và sống rất tình cảm như em" - nhưng em cũng là người rất "nam tính" - Em không thích lằng nhằng, em không thích buôn chuyện linh tinh trong cơ quan, em không thích để ý người này người nọ, em không thích để bụng chuyện gì...Với em, khi yêu em yêu hết lòng, hết mình. Khi làm vợ em đã trọn đạo làm vợ, nhưng khi em đã quyết định dứt bỏ. Thì em sẽ coi như tất cả trôi vào dĩ vãng. Đã từ lâu rồi, em đâu có bận tâm người ta đi đâu, làm gì, với ai? Em đâu còn đau khổ hay buồn chán về chuyện đó nữa? Thậm chí em còn chơi thoải mái với bạn gái mới của người ta cơ mà?

Nhưng sao người ta lại không hiểu điều đó nhỉ? Lâu lâu người ta lại ném từng vốc chữ, từng lời nói cay nghiệt để cố tình làm em ĐAU. Người ta xả vào mặt em những từ mà em thậm chí không bao giờ dám nghĩ tới. Người ta xỉ vả em không tiếc lời. Em cũng chưa hiểu định nghĩa từ "đê tiện" là gì mà người ta lại dành cho em nhỉ? chỉ vì người ta hỏi em thủ tục pháp lý tới đâu rồi, thì em nói với người ta rằng, anh làm ơn ra tòa án hỏi giùm em, vì em gửi đơn ngoài đó rồi. Thế thôi, thế thôi mà người ta nói em không có lòng tự trọng, thế thôi mà người ta nói em đê tiện, thế thôi mà người ta nói em là gái đĩ già mồm....

Người ta ạ, chúng ta đã không còn tiếng nói chung, chúng ta đã không thể hiểu nhau nói gì. Thì tốt nhất chúng ta không nên nói thêm với nhau về những chuyện ngoài con cái nữa. Bởi cũng chẳng để làm gì mà rồi lại càng làm nhau tổn thương nhiều hơn. Mà em nghĩ, 6 năm qua em đã đủ tổn thương nhiều lắm rồi. Em cũng đã tha thứ và bỏ qua mọi chuyện rồi. Em nhẫn nhịn như thế với người ta cũng là vì chúng ta còn những đứa con, và em không muốn làm chúng tổn thương thôi. Nhưng chẳng lẽ người ta không hiểu rằng, em nhún nhường như thế không phải là em không có lòng tự trọng hay em níu kéo đâu nhé. Đã từ lâu rồi em đâu còn bận tâm tới cuộc sống riêng của người ta nữa? Chỉ duy nhất một việc là em vẫn luôn động viên người ta học cho xong cái bằng tại chức thôi mà. Chẳng lẽ người ta lại không hiểu điều đó?

Thật ra lúc này, em đang stress và cũng thấy ấm ức. Nhưng em chỉ cần ngủ một giấc thôi, sáng mai em sẽ lại "hớn" ngay, bởi vì, em đã luyện cho mình không còn bận tâm, không còn dằn vặt, không còn đau khổ vì những gì người ta nói, những gì người ta chát chúa với em nữa.

Và, em đã từng nói với một người anh, một đồng nghiệp của mình, khi anh ấy hỏi em rằng, nếu được lựa chọn lại, em sẽ chọn một người như thế nào? Em đã trả lời anh ấy "Em sẽ chọn một người CÓ CÙNG HỆ TƯ TƯỞNG với mình"

Nghe thì thật đơn giản, nhưng nó đã giết chết tuổi thanh xuân của em đấy :((

Chat

- Đang nghe "YÊU EM DÀI LÂU" của Đức Huy, lẩm nhẩm hát theo nên treo status "Xin yêu anh thiết tha như yêu lần đầu. Em muốn yêu anh dài lâu". Thế là sau 5p cửa sổ chat nhảy vào:

XYZ: Nghe em nói có vẻ không giống em nhỉ? (giọng đầy cà khịa)
XYZ: Loại đàn bà nào em nể phục?

EM: em nghĩ chúng ta kg có tiếng nói chung trong vấn đề này nên kg cần thiết phải tranh luận

XYZ: Anh nghĩ đừng nói qua chủ đề này với anh. Vì anh nghĩ nó DỞM lắm.

EM: anh nghĩ là e nói với anh à?
hài nhỉ?
chúng ta còn gì nói với nhau đâu?

XYZ: Ừ. Em chỉ là LOẠI, không phải là NGƯỜI.

EM: ok
Nghĩ sao cũng được, đó là quyền của anh
nhưng đừng xúc phạm tới người khác nữa
em đã để yên mọi chuyện rồi

XYZ: Tại sao?

Em: anh đừng hằn học thế nữa, được kg ?


XYZ: Không hằn học. Nhưng em tự cho mình là tất cả.

Em:Không
em chưa bao giờ cho mình là tất cả
chúng ta đã kg còn gì để nói với nhau.
nên em kg muốn nói tới chuyện này nữa

XYZ: Tự cho mình có quyền VÔ LIÊM SỈ ấy


EM: uh, sao cũng được
thôi nhé
Em kg muốn nói chuyện kiểu này
bb

XYZ: Gái đĩ già mồm
bb.

Có ai hiểu được không? Thật là không thể chịu được luôn :((

Chuyện của bạn...

Bạn học cùng mình mỗi năm lớp 10, xong rồi bỗng dưng bạn bỏ học, đi học nghề. Mặc cho mình và các bạn thuyết phục, năn nỉ...Sau rồi, bạn lại học bổ túc, rồi thi lại đại học, rồi ra trường và bây giờ bạn cũng đang là một giáo viên ngoại ngữ của một trường dân lập cấp 3 tại Hà nội. Mình thật sự nể cái ý chí của bạn, nể cái sự phấn đấu của bạn.
Mặc dù chỉ học cùng
một năm lớp 10, nhưng mình và bạn cũng kịp trở thành thân thiết. Nhiều chuyện để chia sẻ với nhau, cho tới cả khi mình đi học ĐH. Nhưng vài năm nay, bận bịu chồng con, gia đình nên mất liên lạc của nhau. Dù nhà bố mẹ ở quê không cách xa nhau lắm, nhưng mỗi lần về thì cứ bận bịu chuyện nọ chuyện kia nên cũng chẳng qua nhà nhau được.

Thế thôi, mình cũng chỉ biết thông tin về bạn qua các bạn bè ở quê, rằng bạn đã lấy chồng và có con gái học lớp 3 rồi. Cũng biết chồng bạn người Huế nữa.Tết vừa rồi về họp lớp. Mình và bạn ngồi bên nhau. Tâm sự chuyện nọ chuyện kia.Các bạn đều biết chuyện của mình nhưng không cụ thể. Và bạn buông với mình một câu "Tao cũng chán lắm rồi, mà chưa biết nên làm như thế nào" - Mình ngồi lắng nghe bạn nói và mình thấy bạn có quá nhiều điều giống mình đã trải qua. Nhưng vì cá tính của bạn khác của mình, nên mình cũng chẳng biết khuyên bạn như thế nào. Mình chỉ bảo bạn nên sống cho bản thân và cho con gái trước hết.

Tối nay, một người bạn thân của bạn, ở bên bạn trong suốt những năm qua, cũng biết mình gọi điện cho mình. Cô bé đó bảo, lúc nào chị rảnh, chị gọi điện cho bà ấy động viên bà ấy bỏ chồng giúp em với. Không thì em cũng đến
chết mệt với vợ chồng nhà bà ấy.

Chồng bạn, một người đàn ông 40 tuổi. Vẫn hoàn toàn dựa vào vợ. Tất tần tật mọi việc trong nhà bạn đều phải lo toan. Từ ngoại giao xin việc cho chồng, bạn cũng phải đứng ra cáng đáng. Chồng đi làm, có lương nhưng không bao giờ
mang về cho vợ. Nhưng vợ xểnh ra một tí là có bao nhiêu tiền tiết kiệm đều bị chồng lấy đi hết. Mặc con không có tiền sữa, không có tiền học. Đã vậy, 10 năm nay, kể cả từ ngày còn yêu nhau, chưa bao giờ bạn được chồng tặng một bông hoa, nói một lời ngọt ngào vào những ngày lễ mà lẽ ra người phụ nữ nào cũng xứng đáng được nhận.

Ngày Tết, bạn chuẩn bị được một chút tiền để về quê với bố mẹ, thì cũng bị chồng lấy mất sạch. Khóc lóc với người bạn thân, cô bé đó bảo cứ về quê đi, rồi cô ấy lo cho. Mùng 3 Tết chồng bạn về, 2 vợ chồng cãi nhau, trước mặt bố mẹ vợ, anh ấy đập điện thoại của vợ, chửi bới vợ và dọa rằng nếu bạn mà dám bỏ anh ta, thì anh ta sẽ phá nát cái nhà này, anh ta sẽ làm cho bạn thân tàn ma dại, anh ta sẽ bắt con mang về Huế...

Một tuần hết 6 ngày rưỡi bạn ủ rũ, khóc lóc, đau khổ. Bạn bằng tuổi mình nhưng hôm qua họp mặt mọi người đều nói bạn già hơn mình mấy tuổi. Ánh
mắt không thể tìm đâu ra một tia vui vẻ. Bạn nói, bạn sợ bỏ anh ta, anh ta sẽ làm ầm ĩ, bạn sợ mang tiếng cho bố mẹ, bạn sợ con gái bạn không có cha. Và mẹ bạn nói với bạn "Nó bỏ con thì nó dễ dàng lấy được đứa khác. Còn con làm sao lấy được chồng nữa". Vì thế, bạn cũng sợ luôn điều đó. Haizz, mình không thể nói gì hơn với bạn. Mình bảo bạn rằng, bạn có 2 con đường để lựa chọn: 1 là sống cho mình, cho con mình, thì phải đủ can đảm dứt bỏ và sống thật tươi vui, thoải mái. Kể cả không có ai lấy nữa, thì mình cũng cần TẬN HƯỞNG những năm tháng còn lại của cuộc đời thật thoải mái và ý nghĩa. 2 là, nếu bạn đã sợ tất cả những điều đó, và không muốn thay đổi, thì bạn phải học cách sống chung với lũ thôi. Bởi vì, mình nghĩ, không thể nào thay đổi bản chất của một người đàn ông, nên chỉ có một cách là mình tự thích nghi với điều đó...

Sau cái entry "Mìn nổ sau lưng" của anh VMC, 76 comments bên đó, mình nhận ra một điều, rất nhiều phụ nữ VN tạo cho đàn ông VN sự ích kỉ, cực đoan và tệ bạc. Bởi họ làm cho đàn ông VN nghĩ rằng, người phụ nữ được gọi là VỢ đó sẽ không bao giờ "dám" từ bỏ anh ta, bởi vậy anh ta có thể đối xử với cô đó như thế nào cũng được, không còn có chữ vợ nữa, mà chỉ là ô sin thôi, đôi khi là nô lệ...


Mình là một đứa cứng đầu, sống tình cảm thật đấy. Nhưng khi mình đã quyết làm việc gì thì rất dứt khoát và cương quyết. Mình nghĩ, không ai yêu mình hơn chính bản thân mình, không ai xót mình bằng bố mẹ mình, và cũng không ai yêu con mình bằng chính bản thân mình hết...

Nên, mình mong rằng một ngày bạn sẽ thật tươi vui, rạng rỡ..., bạn ạ



Và bạn phải "hớn" như mình ấy :))

15 tháng 3, 2010

Bố Cuội của Bống




Con yêu à, mẹ muốn viết lại những dòng này, những kí ức này cho các con, để sau này lớn lên. Các con hiểu được mình đã đi qua những năm tháng tuổi thơ như thế. Các con đã được sống trong vòng tay yêu thương, chăm sóc của mọi người như thế. Dù các con thiệt thòi là không có cha bên cạnh hàng ngày. Nhưng mẹ cũng luôn tin rằng, dù ba mẹ có như thế nào đi nữa, thì ba Kều vẫn luôn thương yêu và chăm sóc các con, nhỉ? Vì 2 nàng của mẹ đáng yêu như thế cơ mà?


Hôm nay mẹ lên lớp 2 tiết đầu xong là về chuẩn bị cho 2 chị em sang Gia Lâm. Mặc dù buổi chiều mẹ có giờ nhưng mẹ đã nhờ mẹ Huệ giảng giúp rồi. Mẹ không thể không cho các con đi hôm nay dù mẹ rất mệt và có nguy cơ ốm luôn đấy.

3 năm rồi, kể từ ngày bố Cuội của Bống đi xa. Khi đó Bống mới lớn hơn em Cua một tẹo và mẹ thì bắt đầu mang thai Cua. Vậy mà mẹ mới hỏi, con còn nhớ bố Cuội không là Bống đã bảo là có, con vẫn nhớ kí ức con nói "bố Cuội lên trời rồi"

Mẹ nhớ, lần đầu tiên mẹ biết tới bố Cuội là nhờ bác VMC, lúc đó mẹ rất xúc động. Mẹ rất cảm phục bố Cuội đã có một nghị lực và sự lạc quan phi thường dù khi đó bố đang phải đối mặt với bệnh tật hiểm nghèo. Nhưng mẹ chỉ đứng từ xa theo dõi thôi. Thật sự là mẹ cũng sợ, sợ sự gắn bó rồi nếu chia xa sẽ đau lòng hơn. Nhưng một hôm, chính bố Cuội đã chủ động làm quen với mẹ con mình qua comment bên blog của con. Giọng comment rất đỗi thân tình và vui vẻ. Từ đó, mẹ và bố nói chuyện với nhau nhiều hơn, bố Cuội kém mẹ 4 tuổi, bằng tuổi cậu Hải nhà mình đấy. Nên 2 chị em có vẻ hợp nhau lắm, có chuyện gì bố Cuội cũng nói với mẹ. Rồi chỉ cần nghe Bống ốm một chút thôi là bố đã cuống quýt lên lo lắng, hỏi han.

Mẹ đã giữ cái sim viettel của mẹ rất cẩn trọng, trong đó có rất nhiều tin nhắn bố Cuội nhắn cho Bống khi bố đang điều trị ở Sing. Mẹ muốn giữ lại để khi Bống lớn lên, con sẽ đọc được và cảm nhận được tình cảm của bố dành cho mình. Nhưng rồi, một lần đưa Cua đi viện, mẹ đã bị móc mất chiếc điện thoại đó. Mẹ không tiếc cái điện thoại nhiều, dù với mẹ nó là một tài sản giá trị, mà mẹ tiếc ngẩn ngơ những tin nhắn trong đó. Cho tới giờ vẫn chưa hết tiếc...

Mẹ nghĩ, mỗi người yêu nhau, thương nhau, quý nhau, làm bạn với nhau cũng là vì chữ DUYÊN. Mẹ cũng không hiểu vì sao bố Cuội lại yêu quý Bống như thế, dù chưa được gặp, Bố đã xin phép mẹ cho bố được nhận Bống làm con nuôi. Và mẹ nghĩ rằng, như thế là bố có thêm nghị lực sống, thêm tình cảm ấm áp thương yêu nên mẹ đã đồng ý. Ngày biết mình bị nặng trở lại, bố đã lặng câm suốt cả quãng đường từ Sing trở về. Suốt mấy ngày liền không biểu lộ tình cảm, không ăn, không uống thuốc, không một nụ cười...Vậy mà khi mẹ vừa cho Bống sang chơi, đó là lần đầu tiên Bống gặp bố Cuội, thì bố đã mỉm cười, đã uống thuốc, đã cố gắng ăn...Mẹ cũng ngạc nhiên, bởi bình thường Bống rất nhát, rất sợ người ốm, mà khi đó bố Cuội đã bị "chạy" vào mắt nên mắt sưng to và tấy đỏ. Vậy mà Bống vẫn lại gần, vẫn nắm tay bố Cuội, vẫn bi bô bảo "Bố Cuội ngoan nhé, bố Cuội uống thuốc nhé, bố Cuội ăn cháo nhé, bố Cuội uống sữa nhé" ... Bà Hợp bảo, nhờ có Bống mà bố Cuội đã thay đổi rất nhiều, có thêm sự lạc quan và nghị lực đấy chứ, (hôm nay bà vẫn nhắc lại chuyện này) ...

Thế rồi, trong những ngày bố Cuội nằm ở viện huyết học, mẹ thỉnh thoảng lại đưa Bống sang chơi. Điều mẹ rất xúc động là dù nằm trên giường bệnh, nhưng lúc nào bố Cuội cũng lo cho mọi người cũng quan tâm tới mọi người. Đặc biệt là với Bống. Bố bắt ông bà mua cho Bống đồ chơi, thạch để khi Bống sang là có quà liền. Rồi thỉnh thoảng lại gọi điện cho mẹ, hỏi Bống ngoan không, Bống khỏe không? Trước khi mất 3 ngày, bố vẫn gọi cho mẹ và bảo "Em muốn mua xe đạp cho con gái" - Mẹ phải giãy nảy lên không chịu, động viên bố yên tâm chữa bệnh thôi.

Trước ngày bố Cuội mất, trời mưa tầm tã. Ba Kều và mẹ đưa Bống sang chơi với bố Cuội được một lúc, khi đó bố Cuội đã nằm miên man rồi. Bống không hề sợ hãi. Luôn miệng nhắc bố Cuội, luôn miệng gọi bố Cuội khi về nhà... Ngày đưa bố về Trời, Bống đòi ngồi trên xe của bố, nhưng ông bà không cho, sợ làm Bống sợ và ngủ mê. Sau này vài lần Bống ngủ mê gọi tên bố Cuội, làm mẹ phải thầm thì nói với bố hãy phù hộ cho Bống được khỏe mạnh và ngoan ngoãn nhé...Mẹ tin rằng, bố vẫn thương con lắm mà.

Bống à, mẹ đã tự hứa với lòng mình, mỗi năm, bất kể chuyện gì xảy ra, đến ngày này mẹ cũng sẽ đưa Bống về thắp hương cho bố Cuội. Hôm nay Bống đã biết chắp tay đứng trước ban thờ và thầm thì nói chuyện với bố rồi. Mẹ biết, ba Kều và mẹ dù không còn yêu nhau, nhưng với ba Kều, thì Bống cũng là tình yêu lớn nhất. Ba chăm sóc và gần gũi con từ khi lọt lòng. Nhưng mẹ cũng biết rằng, bố Cuội cũng yêu thương và lo cho con nhiều lắm, dù thời gian gặp con không phải là nhiều. Nên mẹ tin rằng, sau này lớn lên, được nghe, được đọc, được hiểu những gì về bố Cuội, con sẽ tự hào rằng ngoài ba Kều, con có thêm một người bố yêu thương con như thế, một người bố nghị lực và khát khao sống, đấu tranh với cái chết kiên cường và dũng cảm như thế, đó là bố con- TRẦN TUYÊN.

Hôm nay đi xe bus, Bống bị say xe, ói cả lúc đi và lúc về. Nhưng mẹ thấy cả 2 chị em đều khỏe khoắn và rất vui. 2 đứa đặc biệt quấn ông. Ông chiều các con quá mà. Có gì ông bà cũng dành cho 2 nàng của mẹ. Lúc về ông bà còn đưa 3 mẹ con ra tận bến xe bus nữa. Thương các con lắm, vì không ở gần ông bà nội ngoại nên khi sang với ông bà là tỏ rõ sự thèm muốn, khát khao tình cảm ông bà...

Mẹ cũng trách mình đã không có nhiều dịp đưa các con sang chơi với ông bà nhiều hơn. Vì Cua vẫn còn nhỏ nên mỗi lần đi đâu rất là phiền phức. Nhưng ông bà lúc nào cũng thương mẹ con mình, lúc nào cũng thông cảm và bỏ quá cho mẹ con mình đấy..

Thắp thêm một nén hương, một ngọn nến cho bố Cuội, mẹ tin rằng bố Cuội luôn là một chàng trai có nụ cười rạng rỡ, dễ gần, nhiệt tình và tình cảm với mọi người. Mẹ luôn tin rằng ở trên trời cao, bố Cuội sẽ hạnh phúc và bình an...

14 tháng 3, 2010

Chủ nhật

Thật chẳng biết gọi ngày hôm nay là ngày gì, ngày vui hay ngày buồn....

* Mà cũng chẳng hiểu sao mình và ba của Bống Cua không có DUYÊN với nhau hay sao í. Cứ mỗi lần mình đang/ đã/ hoặc định sẽ làm một việc gì đó tốt đẹp với ba tụi nhỏ là y như rằng ba nó sẽ gây cho mình một sự ức chế ngay lập tức. Từ hồi xửa hồi xưa đã như thế rồi. Mà cũng không hiểu những gì mình đang làm là đúng hay sai, khi mình cứ cố gắng giữ hòa khí thì ba nó sẽ lại càng cố gắng làm cho mình nổi điên :((. Haizz. Vẫn biết đàn ông chịu đựng kém hơn phụ nữ. Và mình cũng cố gắng thông cảm cho ba K rồi, nhưng sao K không hiểu được là mình cũng chịu nhiều áp lực mà mình vẫn đủ bình tĩnh để kiềm chế đó thôi. Đêm qua, buồn ngủ rũ mắt nên chỉ kịp reply cái tin nhắn đầu tiên của K là ngủ tịt đi mất. Sáng dậy thấy 5 cái tin gây stress kinh khủng, nhưng mình vẫn im lặng. Chẳng cần phải cãi vã hay đôi co nữa. Chỉ thấy lòng nặng trĩu, khi K "dọa" rằng ra tòa sẽ dành nuôi Bống. Không thể, điều đó nhất định là không thể. Dù phải chết mình cũng không thể rời xa con được. Mà mình không thể chấp nhận được cái kiểu mang con cái ra để thỏa mãn cái TÔI, cái ích kỉ của bản thân. K chăm con kiểu gì chứ với công việc quản lý nhà hàng giờ giấc như vậy? Thôi, lại phải để K bình tĩnh lại rồi mới thuyết phục vậy. Hic

Mẹ Hợp bảo, tại mình cứ "hiền" quá nên bị bắt nạt. :((

* Thế là mang cái "nặng trĩu" đó đi họp mặt đầu xuân các thế hệ học sinh trường cấp 3 Bắc Duyên Hà của mình hồi xưa ở HN. Sang tới nơi thì chương trình vừa bắt đầu. Gặp một số bạn học cũ, hầu như toàn bạn thân thiết. Cũng thấy nhẹ nhõm đi một chút. Họp bàn kế hoạch tổ chức kỉ niệm 50 năm thành lập trường vào tháng 11 này mà. Mấy anh chị khóa trước bảo mình vẫn xinh và trẻ, he..he.., chị Lan còn bảo, chị tưởng em chưa lấy chồng cơ í, chẳng biết các chị có động viên mình không, nhưng mà vẫn thích, :-P

Họp xong thì cả hội rủ nhau đi ăn ở nhà hàng của anh Tưởng. Hôm nay có 2 cặp vợ chồng là chị Hương-Anh Mạnh và anh Tưởng-Hải. 2 cặp đó lấy nhau lâu lắm rồi, mà vẫn giữ được tình cảm ấm áp, thân thương, làm mình cũng cảm thấy vui và ấm áp lây. hihi. Xong rồi lại rủ nhau đi hát hò. Hơn 4h mới giải tán, bạn An đưa mình lên chỗ em Huyền em Chi uống cafe tiếp rồi đưa đi mua sữa, ngũ cốc cho Bống và Cua.

Cuối ngày cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.