29 tháng 5, 2009

Buồn

Chiều lên lớp chủ nhiệm sinh hoạt lớp, buổi sinh hoạt gần như là cuối cùng. Sau đây các em sẽ ôn thi-thi và đi thực tập tốt nghiệp. Mình đã dặn cả lớp ở lại rồi, nhưng vẫn bỏ về khá nhiều. Làm mình hơi buồn. Lớp tổ chức liên hoan, mời mình đi nhưng tự dưng thấy người mệt mỏi nên chỉ hẹn các em ở "tăng 2" hát karaoke thôi. Về phòng nước giáo viên, gặp cô Chung. Hai cô cháu ngồi nói chuyện, tâm sự nhiều. Thật sự là mình rất quý cô Chung. Cô có chuyên môn giỏi, sống đúng mực, nhiều khi mọi người nhìn thấy hơi cứng nhắc. Hôm nay mình cũng đã trút lòng với cô nhiều. Xoay quanh việc phấn đấu vào Đảng của mình thôi. Thật, nhiều lúc nghĩ tới chuyện này lại thấy buồn và nản vô cùng tận. Bao nhiêu năm về trường, mình là lớp trẻ đầu tiên ở trường này, xông xáo trong mọi việc, trong công tác Đoàn. Làm nhiệt tình, hết lòng. Thế mà chẳng hiểu sao bao nhiêu năm mình vẫn như thế, vẫn chỉ có thế, chỉ có thêm những định kiến, những lời đồn thổi này nọ...Rồi đơm điều, đặt chuyện. Cho tới lúc thật sự là mình thấy nản. Mình đã nói với chú Đ (giám đốc) là chú cho cháu nghỉ công tác Đoàn, cháu không có tham vọng làm ông nọ bà kia, tham vọng của cháu là nuôi con khỏe, dạy chồng ngoan chú ạ... Và thế la mình nghỉ làm đoàn. Mấy năm nay sống tự do tự tại, lên lớp, về chăm con, đi học, và cảm thấy rất thoải mái. Thế mà mọi người (những con người vô công, rỗi nghề ấy) có để cho mình yên đâu? Vẫn đặt điều này nọ. Từ trước tới giờ mình toàn chơi với học sinh, gần gũi học sinh và thân tình với chúng nó. Nhà mình lúc nào cũng ngập học sinh tới chơi, xem ti vi rồi ăn uống... Và thế là mọi người nhìn vào hiện tượng để suy ra bản chất. Nhưng mình cũng nói với cô Chung rằng, đối với cháu, những bạn bè thân thiết của cháu, gia đình cháu, những đồng nghiệp thân tình với cháu, hiểu cháu và thông cảm là được. Cháu cảm thấy mình sống không hổ thẹn với lương tâm, mình sống thoải mái là được...

Nói chuyện với cô Chung xong, tự dưng tâm trạng nặng nề quá. Mặc dù luôn tự nhủ rằng mình đã bỏ qua hết những điều vụn vặt đó rồi, mà sao vẫn thấy buồn bực như vậy nhỉ?

Uh, cứ sống thẳng, sống thật, sống chân thành... Sự thật sẽ vĩnh viễn là sự thật thôi.

Những người phụ nữ trong phim....




Ấy là phim "Những nàng công chúa nổi tiếng" trên VTV3 sau 10h tối.
Mình cũng đang định viết về cái phim này, thì anh VMC đã có một bài rất hay bên nhà anh í rồi. Mình cũng vốn không thích phim Hàn bởi cái tội dài dòng, lê thê và sầu não quá. Hết ung thư rồi tới chết chóc rồi lụy tình. Xem mới tập đầu đã thấy rõ cái kiểu Opera xà phòng (vă
n của bác VMC ạ, hihi). Nhưng khi xem "những nàng công chúa nổi tiếng" thì mình chưa bỏ một tập nào cả. Chuyện chỉ xoay quanh có 3 gia đình, 3 góc bếp và 10 con người (thỉnh thoảng lắm mới có thêm vài nhân vật phụ) nhưng đủ cho mỗi người xem nhìn thấy đâu đó cuộc sống gia đình mình đã từng trải qua. Những nhân vật, như những con người ngoài đời thật hiển hiện chân thực, rằng trong mỗi con người luôn luôn có 2 mặt tốt-xấu, không phải cứ xây dựng một nhân vật tốt là PHẢI tốt từ đầu tới cuối, mặc cho người xem tức lộn ruột lên. Ví như cô chị 2, là một quân nhân mẫu mực, là một đứa con có hiếu tuy hơi cứng nhắc (mấy tập đầu tớ tức điên lên với cái kiểu suy nghĩ cứng nhắc, áp đặt của cô nàng lên cô em thứ 3 đấy), nhưng tới khi phản ứng lại với bố mẹ nuôi vì sự hiểu lầm cũng thật gay gắt. Thật sự là tớ cũng đã tức điên lên, bởi vì không hiểu sao một người luôn sống vì người khác lại có thể nông cạn như vậy. Nhưng suy đi nghĩ lại thì đúng là cô ấy đã phản ứng theo đúng tâm lý con người, chứ không phản ứng theo tâm lý người xem.... À, mà anh VMC cũng đã phân tích về 3 người phụ nữ trong phim đó rồi. Hôm nay tớ muốn nói tới cô em út nhé
Na Jong Chil.

Cô út Na Jong Chil là một cô bé con đúng nghĩa. Thi trượt tốt nghiệp phổ thông, phải thi lại lần 2 và để đạt được mong muốn ấp ủ từ bé là trở thành một quân nhân, cô đã được bố mẹ thuê cho một thầy về nhà làm gia sư.

Tuy nhiên, thầy cũng chỉ là một anh sinh viên còn rất trẻ, vô tư, vô lo, vô tâm và bốc đồng, sôi nổi của tuổi trẻ. Thầy với trò cùng nhau ôn luyện, ngày cô đỗ tốt nghiệp (dù là tốt nghiệp lần 2)
thì cũng đủ mang cho cô một niềm vui to lớn, vô bờ bến. Đủ cho cô nuôi hi vọng, ước nguyện trở thành quân nhân của mình. Trong ngày vui đó, thầy gia sư tổ chức ăn mừng cho cô, rồi ngon ngọt với cô rằng "thầy chỉ cầm tay thôi, không làm gì em cả"... Em cũng ngây ngô tin vào lời của thầy, để tới lúc có thai cũng không hề biết gì cả.

Cái phản ứng vô cùng trẻ con, thiếu hiểu biết v
ề giới tính của em làm cho người xem vừa buồn cười, vừa thương em và xót xa trước sự thiếu hiểu biết của giới trẻ về giới tính. Na Jong Chil là một ví dụ sống động, em sinh ra trong gia đình toàn con gái, ngày mẹ em sinh em, khi nghe tin em lại là gái, bố em đã bỏ về.

Bà mẹ yêu con theo kiểu gà mái (lời anh
VMC nhé), bà bảo bọc, che chở cho các con nhưng bà cũng là một bà nội trợ đúng nghĩa, bà không gần gũi tâm sự với con gái, bà tất bật lo toan mọi việc nội trợ trong gia đình. Còn ông bố thì cứng nhắc theo kỉ luật quân đội, hôm nào cũng 10h tối điểm danh khiến các con hết vía, nhưng sau 10h các con đi đâu, làm gì ông cũng khong biết. Và có lẽ ông bố bà mẹ luôn nghĩ Na Jong Chil của bà vẫn là một cô bé con bé tí xíu, không biết gì và không nên biết gì...



Trải qua rất nhiều khó khăn và nước mắt, cuối cùng Na Jong Chil cũng lấy chồng (chính là thầy gia sư của em). Cái cảnh bố em cứ dắt em sang bên nhà chồng tương lai để đó, rồi mẹ chồng tương lai lại dắt trả lại, đi đi lại lại suốt cả đêm....trong lúc em đang nghén, đang mệt mỏi vì mang bầu...đã làm mình phát khóc.

Và cuộc sống hôn nhân, vai trò làm vợ, làm dâu bắt đầu đè lên đôi vai nhỏ bé của em. Đến nỗi mẹ chồng trở thành nỗi hoảng loạn trong lòng em. Bất kì khi nào mẹ chồng xuất hiện cũng khiến em mất bình tĩnh, luống cuống và căng thẳng. Sao mình thấy thương em thế.

Nhưng, cái cô bé út bé xíu nhất nhà ấy, cái cô bé tưởng chừng còn rất trẻ con ấy....Lại là một người vợ, một người con dâu khiến cho rất nhiều người phụ nữ trong chúng ta cần suy nghĩ. Em hết lòng vì tương lai của chồng (khi nghe mẹ chồng bảo phải cấm vận chồng để cho chồng học hành, ôn thi). Hết lòng vì gia đình nhỏ của mình, ngay cả khi mẹ đẻ chứng kiến con mình bị hành hạ về tinh thần, bà không chịu được đòi đưa con gái về, thì chính đứa con gái bé nhỏ của bà nói rằng, nó không đi, vì đây mới chính là NHÀ nó. Rằng nó sẽ không đi đâu cả. Mẹ nó ngỡ ngàng, nói với chồng "con bé Jong Chil lớn thật rồi mình ạ"

Rồi cái cảnh một mình em đau đẻ, lê lết quanh nhà mà không gọi được cho chồng, không có ai bên cạnh, cũng đã làm mình rớt nước mắt... Em giận chồng, vì anh ta nói anh ta ân hận khi lấy em. Nhưng khi tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật sinh nở, biết chồng là người cứu mình, em đã khóc.

Ở em hiển hiện đúng một người phụ nữ nhân hậu, luôn sống và hi sinh hết lòng vì người khác. Mình tin rằng, một ngày nào đó, những tình cảm của em, sự chân thành của em, cái TÂM của em với gia đình, sẽ làm lay động mẹ chồng khó tính của em (mà đã có lúc em làm cho bà lay động rồi đấy chứ, đó là lần em mua áo tặng bà)...
Mình tin, vì em là một người phụ nữ có TÂM với gia đình. Khi một người phụ nữ còn cái chữ TÂM đó, thì gia đình sẽ vượt qua mọi sóng gió, thì gia đình sẽ tồn tại và bền vững.

P/S: Anh Cường ơi, em định comment bên nhà anh, nhưng sợ dài quá nên comment bằng một cái entry này đây anh ạ. :)

28 tháng 5, 2009

Không đánh răng, tồng ngồng chạy sang nhà hàng xóm

Note: Tớ từ trước tới giờ cực kỳ yêu quý và ngưỡng mộ chị DTP (tự myselfvn), chị í rất hiền (trong mắt tớ), chị í sống rất tình cảm (trong mắt tớ và trong mắt vô số người), chị í sống rất có TÌNH...Dưng mà, đọc văn của chị í cứ gọi là phê tê mê, tớ thích cái cách chị í nhìn nhận vấn đề, thông minh, sắc sảo. Đêm qua chát với chị í, tớ là người đầu tiên đọc cái bài này của chị í, tớ thích cực. Tớ cũng hay bức xúc vụ các cháu quá tuổi thành niên đã lâu đi sang nhà hàng xóm thả shit linh tinh...Và nói thật là tớ chẳng thấy nể phục hay ngưỡng mộ tầm quan chức nhà mình mấy, mặc dù tớ biết trong số họ cũng có người giỏi thật sự, nhưng đúng như chị í nói, canh rau thì ít mà lúc nhúc toàn sâu là sâu thôi.
À mà thôi, để tớ pót cái bài của chị í lên đây cho mọi người đọc nhé. Tớ treo cái status là cái tiêu đề entry của chị í, làm bao nhiêu người hỏi tớ bị....làm sao, he,..he..

copy từ blog myselfvn

Trưa nõ. Một thằng cu 14 tuổi, dãi dớt lòng thòng, mồm thối hoăng, chim cò ngỗn nghện chạy sang nhà mình. Hôm thì trên miệng văng, dưới chân chạy lăng xăng rượt đuổi đánh em nó. Khi thì thó cái ấm điện, bữa chôm cái ví. Trận khác lại thấy nó rủ con mình hút thuốc phiện. Buổi nào ngoan nhất, không ăn cắp chửi thề đái bậy, nhưng cứ nhìn thấy nó cứ thỗn thện, cứ bốc mùi như thế ngay trong nhà mình, cười cười ngớ ngẩn nhìn con gái mình, mình có chịu được không? Người hoà, nhẫn lắm không muốn tỏ thái độ làm mất lòng lân bang láng giềng, hẳn trong lòng cũng phải rủa thầm: “Đúng là con cái nhà mất dậy, vô giáo dục, vô phúc mục mả”, hay cái gì đại loại thế.

Nào, thì các bạn cứ nói thẳng ra đi, là tớ có hâm không à, sao lại tưởng tượng ra cái ví dụ phi lý thế chứ! Dẫu nhà nào có bẩn thỉu lộn xộn bao nhiêu, ở nhà đánh chửi bôi shit lên nhau, thì cũng không thể để con cái chạy ra đường, vạch áo cho người xem shit như thế được.

Ấy vậy mà VN mình vẫn cứ để các thằng cu cái hĩm quá vị thành niên nhiều nhiều năm của mình không đánh răng chạy tồng ngồng khắp năm châu bốn bể với tư cách đại diện cho quốc gia, ô nhiễm quá. Những chuyện như thế này http://blog.360.yahoo.com/blog-pvqHeZ88cqioTB0GaPCIid4B2A--?cq=1&p=194#comments về các “nhân viên ngoại giao” VN, giang hồ đã biết quá nhiều, đâu phải là chuyện hiếm.

Các bạn không cần biết những chuyện thâm cung bí sử, những bước đường tiến thân khổ nhục của các “nhà ngoại giao” VN, các bạn chỉ cần nhìn những gì các nhà ngoại giao nước ngoài đang làm ở VN, và tự hỏi, các “nhà ngoại giao” VN đang làm gì ở các nước vậy?

Cách đây vài năm, một bạn là nhà ngoại giao (chức vụ kha khá) của một ĐSQ lớn ở VN rất bức xúc nói chuyện với tớ về những đường dây chạy thủ tục VISA của người VN ở ĐSQ của anh, anh ướm lời nhờ tớ điều tra hộ, “phá cái đường dây bẩn tên ĐSQ này bằng mọi giá” (báo cáo với bạn an ninh nào đọc entry này là tớ đã từ chối ạ). Sau đó tớ có kể lại chuyện này với một nhà ngoại giao (chức vụ kha khá) của VN. Anh này bảo: “Gớm, nó loè em đấy. Không khéo nó lại chẳng là đầu chòm của đám ấy. Chứ anh hỏi em chúng nó không sống bằng tiền thăn luộc từ đám chạy VISA, hay giấy tờ nọ kia thì sống bằng cái gì, lấy tiền đâu mà bù lại chi phí chạy chọt lót ghế? Ai cũng thế hết em ơi”.

Khoan hãy nói về mức độ hiểu biết của nhà ngoại giao VN này về các đồng nghiệp nước ngoài, mà chỉ riêng cách anh ta cho rằng “ai cũng thế hết” cũng đủ cho thấy mức độ phổ quát của những hành động sâu mọt này.

Mỗi lần tớ đi nước ngoài, lại được các bạn du học sinh, nghiên cứu sinh bên đó dặn tránh xa đại sứ quán VN, với nghìn lẻ một câu chuyện “vết thù trên lưng ngựa”. Đương nhiên họ không dám và cũng chẳng có cớ gì mà đối xử với tớ như các bạn sống bên đó, nhưng những câu chuyện người thật việc thật kia về nhân cách, văn hoá ứng xử của họ chẳng đủ để mình thấy sợ rồi sao?

Tất nhiên, tớ cũng đã được gặp một số nhà ngoại giao VN tử tế, có hiểu biết. Nhưng, nồi canh rau thì ít mà lúc nhúc những sâu.

Tớ vẫn im lặng trong nhiều trận các bạn chửi mắng các ĐSQ VN, tớ biết họ có nhiều cái khó, và cái khó nhất là, họ là một muôi nước được múc ra từ xã hội VN, mình ngạc nhiên nỗi gì.

Không ngạc nhiên, nhưng mỗi lần mắt thấy, tai nghe những chuyện như thế này vẫn thấy nghẹn thở. Vì nhục. Vì đau. Vì phẫn nộ.

Các bạn, phải có ai đó góp sức dừng những chuyện này lại chứ? Khoan hãy mơ ngài bộ trưởng bộ Ngoại Giao đi vi hành hay lướt blog, mà chính mỗi chúng ta, thấy nhục, thì phải có trách nhiệm hành động cụ thể. Chứ không phải chỉ là ra quán nước tu hết bình nhân trần hay lên mạng chửi cho mãn cái bộ khẩu. Nếu các bạn chứng kiến những sự kiện tương tự như thế này, hãy dùng điện thoại di động chụp hình, hoặc ít nhất là tự viết biên bản, kêu gọi những người có mặt ở đó ký tên, ghi lại địa chỉ, rồi gửi về bộ Ngoại Giao, thông tin cho báo chí.

Thằng anh mình nó to béo hơn mình, mình không túm cổ nó về bắt nó đánh răng mặc quần được, thì ít nhất nó cũng biết không phải “ai cũng thế hết em ơi”, không thể cứ “bản năng gốc” mà sỉ quốc như vậy được!


27 tháng 5, 2009

Nghề..


Với học sinh yêu quý 42G đạt giải nhất cuộc thi Olympic Tiếng Anh.
Năm nay mình thấy vui, lớp mình giảng tiếng Anh được giải nhất thi Olympic, lớp mình chủ nhiệm cũng đạt giải nhất Olympic chuyên ngành. Màn chào hỏi mình đã quay một videoclip cho các em giới thiệu về trường, về khoa, về lớp. Thật vui. Lâu lắm mới làm chủ nhiệm, mà làm "chủ nhiệm lại" - nguyên nhân là vì em Nguyệt đang làm chủ nhiệm 41C thì nghỉ đẻ, thế là mình bị thay thế. Tuy nhiên, nhận nhiệm vụ chỉ một năm thôi nhưng theo lời các hs yêu quý thì "cục diện thay đổi hẳn" - mình cũng thấy lạ, cái bản mặt mình hiền phết,he...he...thế mà hs rất "nể". Bởi vậy mới có chuyện chào cờ đầu tháng cô không có mặt mà lớp cô sĩ số vẫn đông nhất trường. Bởi vậy mới có chuyện hs suốt ngày nhắn tin, gọi điện í éo "cô ơi, nấu cơm cho em với nhé", "cô ơi, hôm nay là SN em, cô không chúc em gì à?" vưn vưn và vưn vưn,.. Nhưng vui nhất là mình đã "cảm hóa" được một hs có nguy cơ bỏ học vì buồn chuyện gia đình. Mình đã phân tích cho cô bé đó hiểu rằng tương lai nằm chính trong bàn tay của cô bé đó...và không nên làm vuột đi cơ hội. Kết thúc học kì 1, toàn khóa có 5hs đạt loại giỏi, thì lớp 41C yêu quý của mình được 3 em rồi. Yêu các em thế chứ. Mặc dù công nhận một điều, học sinh bây giờ càng ngày càng khác, không được tình cảm như học sinh ngày xưa. Mình về trường làm giảng viên 8 năm, dạy qua 8 khóa rồi, nên cảm nhận điều đó rất rõ. Nhưng năm nào, thế hệ nào cũng có những học sinh khiến mình rất thương và yêu các em. Để mãi sau này khi các em ra trường, giang cánh dài rộng trong cuộc đời rồi, cô trò vẫn gọi điện thân thiết và gần gũi. Giờ học sinh của mình có đứa đã làm trưởng phòng tín dụng của một ngân hàng, có đứa đã làm ở những ngân hàng có tiếng...Nhưng khi gọi điện, khi gặp lại, cô trò vẫn ríu rít, vẫn vô tư như cái hồi tụi nó bảo "cô ơi, em mua trai rồi, cô nấu cháo đi nhé" , " cô ơi, em gọt hoa quả trong tủ lạnh nhé", hihii... Đó là điều mình cảm thấy tự hào khi làm giáo viên, dù cũng có lúc nản đến mức muốn thoát ra cái công việc nhàm chán này... Nhưng chẳng có gì đánh đổi được tình cảm học trò. bonus thêm vài cái ảnh của cổ động viên nhiệt tình nhất trong các cuộc thi tại trường nhé, he..he..Cổ động viên này đầu gấu lắm, không biết sợ là gì hết, thả ra là chạy lên sân khấu (vì thích ánh đèn mà)

Dửng dưng

Nằm mấy ngày, thấy người cứ rũ ra, hôm nay quyết tâm dậy tắm, gội vì không chịu nổi cái bẩn nữa rùi, hic. Tắm thì hôm nào cũng tắm, nhưng mấy hôm ốm kg gội đầu tưởng như cái đầu sắp cắt ra cho vào thùng rác được rồi. Điên quá. Không ngờ tắm gội xong lại thấy khỏe hẳn ra.
Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, thấy sao dạo này cái tâm hồn của mình xuống dốc tệ quá đi. Lâu lắm rồi chẳng viết lách được gì, tâm hồn chai sạn lại. Sống dửng dưng và vô cảm thờ ơ như vậy sao G?
Hôm nay đọc blog của anh Linh, về chuyện tình của Hana, rồi lại lọ mọ vào blog của Hana, thấy ngưỡng mộ và xúc động vô cùng với tình yêu của 2 người. Sống ở trên đời, tìm thấy nhau, yêu và được yêu đã là một may mắn và hạnh phúc lắm lắm.
Giờ mình chỉ ước mong Bống và Cua sau này sẽ có được hạnh phúc đích thực. Sẽ có một tình yêu đẹp. Sẽ có một cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Mong ước lớn nhất đấy.
Còn mình thì dửng dưng rồi. Khỉ gió thế chứ lị!
(Nobody can warm my heart up)

25 tháng 5, 2009

Flirting

Hài hước thế, hôm trước có người ghé tai mình bảo "anh yêu em" - nhưng mình thấy thật buồn cười.
Hôm qua có người bảo muốn ôm mình ngủ, nhưng mình thấy thật khó thở...
Hôm nay, lại có người bảo sẽ tán lại mình...
Vui quá nhỉ?
- Uh, cho anh thời hạn 2 năm nữa đấy
- Thế thì lâu quá
- Lâu gì, có người 42 tuổi mới lấy vợ cơ mà
- Thế thì chúng ta già mất, hết lãng mạn mất.
- Anh đừng lo, nếu là yêu thật sự, thì 70 tuổi người ta vẫn lãng mạn được cơ mà
- Anh đang hâm rồi phải không?

He..he.. yêu mà gọi là hâm á? Thế thì thôi, anh đừng có yêu nữa vậy :)

Hậu ốm!

Là một thân thể nhẽo nhượt, chẳng muốn làm gì.
Là một tinh thần không thể tệ hơn được nữa.
Là cái họng vẫn còn đau kinh dị
Là cái đầu vẫn nặng như đeo đá
Vẫn họ lụ khụ, lụ khụ
Dấu hiệu của tuổi già.

Hôm qua đã phải truyền nước rồi.
Hậu quả của nửa cốc bia,
Vì cái người ở mãi Hà nội lên đây chơi và rủ rê đấy.
Tệ thế!!!

Nhan sắc tàn phai rồi :))