17 tháng 7, 2009

Bò cuốn cải

Cái này phục vụ gái già (nhưng xinh) của em nhé, hôm nay nghe chị than thở không muốn ăn, thấy lo quá cơ. Chả bù cho em, đi siêu thị nhìn thấy gì cũng thèm, cũng phải "kìm hãm", hic. Mẹ con em sắp thành "heo" hết rùi chị ạ. Đây là món em rất thích nhé, nên cũng mò mẫm làm, và thấy ngon phết, hihhi

I. Nguyên liệu:

- Thịt bò thăn: 300gram
- Tỏi băm: 1 thìa canh
- Sả băm: 1 thìa canh
- Dầu hào: 2 thìa canh
- Ớt: 1 quả
- Hạt nêm Knor.
- Chuối xanh: 2 quả (tước vỏ, ngâm với chút muối và dấm)
- Khế chua: 2 quả
- Dứa xanh: 1/2 quả.
- Rau cải xanh.
- Bún

II. Cách làm:

- Thăn bò thái theo thớ bằng bàn tay, dày khoảng 1cm. Ướp cùng với sả băm, tỏi băm, ớt bằm nhỏ, dầu hào, knor khoảng 1h trước khi chế biến.

- Chuối xanh, khế, dứa thái lát mỏng, dài vừa cuốn bày ra đĩa
- Thịt bò sau khi ướp, khi ăn có thể mang nướng hoặc áp chảo (cho một chút dầu ăn vào chảo, để nóng già, cho thịt bò vào lật đều tay tới chín)
- Thái thịt bò theo miếng dài, vừa cuốn

Khi ăn, cuốn bún +thịt bò+ rau cải xanh + khế + dứa+ chuối xanh, chấm với nước chấm (được pha bằng 1 thìa dầu hào + 2 thìa chinsu + 1 chút mù tạt)
Chẹp! Ngon cứ gọi là...

Đấy, món í dễ làm, làm nhanh mà lại bổ dưỡng, gái ợ.



Đưa em về với biển nhé anh



Đưa em về với biển anh nhé

Biển mênh mông
Biển rộng dài
Biển hiền từ

Biển rất đỗi bao dung...
Em sẽ thả trôi về phía biển
Những nỗi niềm quặn đau.............

Đưa em về với biển anh nhé

Biền mùa hè nhộn nhịp tình yêu
Em sẽ đặt niềm tin trên sóng
Để cuộn trôi về phía chân trời..


Đưa em về với biển mùa thu

Sóng lặng biển êm
Như lòng em không còn xáo động
Anh sẽ nắm tay em
Bóng chúng mình trải dài trên cát...
Hạnh phúc là giây phút bình yên....

Đưa em về với biển
Mùa đông
Sống cồn cào trước ngàn cơn gió lộng
Em sẽ thôi nghe tim mình bỏng rát
Với quá khứ buồn đau

Đưa em về với biển mùa xuân
Trời trong xanh và sóng hiền hòa
Em sẽ giữ màu xanh trong lồng ngực..
Giữa đất trời mênh mông....

Dẫu bốn mùa xuân-hạ-thu-đông
Thì anh nhé, hãy đưa em về biển..
Biển có thể thấu nỗi lòng em nhất
Như mỗi bước ngoặt cuộc đời
Em có MẸ bao dung.....

16 tháng 7, 2009

Từ khi vắng anh

Thơ: Dạ Cầm
Nhạc: Thanh Sơn


Nhiều đêm nhớ anh thấy lòng ưu hoài,
Vắng nhau một phút nhớ nhau lâu dài
Ôi đời sao quá đắng cay, người đi để nhớ từ đây,
thiếu anh lòng hoang vắng chiều nay

Từ khi vắng anh phố phường thêm buồn
Lấy ai nhặt lá cuối thu bên đường
Ai tặng cho em cánh hoa, và ai ca nốt bài ca,
câu hát buồn ru lòng ngày qua

Đêm đêm nức nở, nhớ anh phương trời
Hỏi anh, anh biết hay không
Buồn thương em chờ mong và đêm đêm thầm nhớ
Chấp tay em nguyện cầu, ngày về trọn thương

Mùa hè vắng anh cũng thành đông dài
Thiếu anh mùa thu cũng vương mây mờ
Nghe buồn dâng lên lũy thơ
Hỏi anh có nhớ ngày xưa, hai đứa cùng chung dệt mộng mơ


Em xa Hà nội, xa những con phố nhỏ chạy dài theo chiều gió cuối mùa...xa những cơn mưa bất chợt, xa mùi ngai ngái nồng nồng mùi cây cỏ, xa góc ngồi trong quán nhỏ ngập tiếng dương cầm...thấy lòng mình chênh vênh lạ. Uh thì Hà nội đã quá quen thuộc với em, đã quá thân quen với em, đã gói ghém của em bao nhiêu là kỉ niệm..Chiều nay nghe bài hát này, lòng em bỗng chợt chùng xuống... Anh ở đâu? Niềm mong ước hoang hoải của em suốt thời con gái? Anh ở đâu? Những ước vọng mênh mông của em? Trong giấc mơ thiếu nữ, em mơ mình chạy mải miết trên cánh đồng cỏ mênh mông, mải miết trên thảo nguyên lộng gió, thơm mùi hoa cỏ...Và anh ở đó, nắm tay em bình yên...Trong giấc mơ thiếu nữ của em, là một ngôi nhà nhỏ gần biển, để sớm sớm, chiều chiều anh nắm tay em đi dạo, nghe tiếng sóng vỗ ì òa...Giờ mỗi lần phiền muộn, em lại nhắm mắt mơ mình đang đứng trước biển mùa đông, đứng trước sự mênh mông của đất trời...

Thiêu anh, mùa hè của em cũng thành đông dài, mùa thu cũng vương mây mờ....Thiếu anh lòng em mãi mãi hoang vắng...Bởi vì, anh vĩnh viễn chỉ là mơ, anh vĩnh viễn không là thực...

Em nhớ Hà nội chiều nay, em nhớ những con phố nhỏ chiều nay, em nhớ....

15 tháng 7, 2009

Chuyện vặt

Sài Gòn mưa, lòng cũng bung biêng nhớ. Chỉ tại ra đường buổi đêm trời lành lanh, gió mơn man trên 2 cánh tay lại làm mình nhớ ngày xưa, mỗi chiều thu dạo phố với bạn Hiền (thôi chết, nhắc đến bạn mới nhớ hôm nay nhận được tin nhắn mà chưa trả lời,hic..Dạo này đãng trí tệ). Hồi í 2 đứa có thói quen cuối giờ tan tầm là lang thang trên phố, đi từ phố này sang phố kia,từ Hồ Gươm, về Hồ Tây...có khi đi miết mà kg nói chuyện gì, nhưng có lẽ Hiền là người bạn không cần nói gì nhiều vẫn rất hiểu mình, là người bạn mà mình luôn rất yêu quý và 2 đứa giống nhau như 2 chị em ruột vậy.

Vào SG hơn 10 ngày rồi mà vẫn chưa đi chơi đâu cả, một lần đi công viên với bọn nhóc, 1 lần đi ăn với gái yêu (mẹ của Cam và Quýt), 1 lần đi bơi với bọn trẻ. Chấm hết. Bạn Thư bảo sao mà tiếc thế, vào tới SG mà không đi chơi. Uh, cũng tiếc thật, nhưng đi đâu ôm theo 2 nàng thì oải quá. Thôi vài năm nữa Cua lớn, rồi 3 mẹ con mình đi chơi nhé. Nhưng nhất định trước khi ra sẽ phải gặp gỡ một số "nhân vật quan trọng" như mẹ con Trà Sữa, mẹ con Zinzin và nhất là bà nội của Duy An nữa.

Em dâu út bảo, ở nhà mãi cũng cuồng chân chị nhi? uh, chị cũng muốn ra đường lắm, nhưng 2 chị e mình không thể quản lý được cả 4 con vịt giời, hic. Mà em dâu cả thì đi làm suốt ngày, chỉ có chút xíu buổi tối 3 chị em quây quần chuyện phiếm, hôm nào mình cũng lụi hụi pha pha trộn trộn năn nỉ 2 cô em dâu đắp mặt nạ cùng, hic. Mà tụi nó toàn trốn, còn mình toàn nài nỉ + ép buộc thôi í. Tại thức đêm nhiều quá, tệ với da mặt quá nên phải tìm cách "hối lộ" lại làn da của mình í mà, keke...Nhưng quan trọng hơn cả, là mình thấy ấm lòng với 2 cô em dâu. Chúng mình dường như không có khoảng cách. Mình coi 2 đứa như em gái vậy, hồi bé toàn ước mẹ đẻ em gái, để tết tóc, để làm đẹp cho em...Bởi thế nên hồi xưa nhà mình là nơi tụ tập của bọn trẻ con hàng xóm, sang chơi để chị tô móng chân móng tay (bằng cây hoa móng tay í, chứ làm gì có tiền mua nhũ móng như bọn trẻ bây giờ đâu), rồi lấy đũa cả hơ lửa, cuốn tóc làm tóc xoăn, rồi lấy gai bưởi xỏ lỗ tai...Thế thôi mà cả bọn trẻ con xóm mình đều có lỗ tai từ cái phương pháp "cổ truyền" ấy của mình đấy, mà lại rất "lành" nhé, chứ không bị sưng lên sưng xuống như đi bắn lỗ tai bây giờ. Bây giờ có 2 cô em dâu, mình chỉ ước ở gần nhau để mà tỉ tê làm đẹp, rồi áo áo quần quần với nhau thôi...Nhưng đúng là chỉ có lần này 3 chị em mới ở gần nhau nhiều và lâu như thế. Còn thì chỉ có mình là em dâu út mới hay gặp nhau thường xuyên thôi. Đôi khi nghĩ, mẹ thật hạnh phúc vì có 2 cô con dâu ngoan ngoãn, hiền lành. Đấy là cái PHÚC lớn nhất đấy. :) Mình sau này chẳng có con trai để được làm mẹ chồng, để được đi siêu thị với con dâu, để được tỉ tê với con dâu sớm tối...Nghĩ tới cảnh 2 nàng sau này theo chồng, còn mình ở một mình chắc chết mất, huhu...

Thôi, lại lan man chuyện nọ xọ chuyện kia rồi. Hôm nay tâm trạng rất là mông lung. Trong lúc đắp mặt nạ cùng em dâu lớn, mình đã nói chuyện với em nhiều hơn về cs của mình, rồi tự dưng lại muốn khóc...Tệ thế! Đã bảo là để mọi chuyện trôi sông, trôi biển rồi cơ mà....

13 tháng 7, 2009

Tình đời đổi trắng thay đen...

Hai hôm nay stress và điên quá chừng í. Đất với đai. Thầy bà gì bảo mình năm nay "có lộc" đất đai cơ mà? Sao mỗi cái chuyện mua đất mà làm mình stress kinh dị í. Điên hết cả ruột. Tính mình mua dễ, bán dễ. Đã ưng là mua, đã ưng là quyết. Không nói đi nói lại, nhưng cứ bị người khác điều khiển và quay mình như chong chóng là sao nhỉ? Ban đầu thì bảo là 3 chị em mua chung. Mình đồng ý rồi, đi xem rồi, gặp chủ rồi. Thế rồi bà mẹ chồng của một đứa nhảy vào, đòi mua cả. Mình lại lùi lại. Dù trong lòng rất ấm ức. Xong rồi bà lại bảo bán lại cho mình. Ừ thì mình cũng đồng ý, thế là cong đ*t lên mà đi vay mượn, chạy vạy. Đến lúc mình lo hòm hòm thì bà lại bảo không bán nữa. Sao mà bực mình thế chứ? 3 chị em thì mình coi 2 đứa như em gái mình, 2 đứa ấy là chị em ruột rồi. Mình chỉ nghĩ là rồi 3 chị em còn sống bên cạnh nhau lâu dài, nên mới quyết mua. Bực mình thế cơ chứ. Phù, thở hắt ra cái cho nó đỡ điên...

Gái già bảo mình là đen bạc đỏ tình, mà sao cả tình lẫn bạc của mình đều như chó mực thế nhỉ? Thì số mình là số con ruồi bu mà lị. Haizzz