16 tháng 7, 2009

Từ khi vắng anh

Thơ: Dạ Cầm
Nhạc: Thanh Sơn


Nhiều đêm nhớ anh thấy lòng ưu hoài,
Vắng nhau một phút nhớ nhau lâu dài
Ôi đời sao quá đắng cay, người đi để nhớ từ đây,
thiếu anh lòng hoang vắng chiều nay

Từ khi vắng anh phố phường thêm buồn
Lấy ai nhặt lá cuối thu bên đường
Ai tặng cho em cánh hoa, và ai ca nốt bài ca,
câu hát buồn ru lòng ngày qua

Đêm đêm nức nở, nhớ anh phương trời
Hỏi anh, anh biết hay không
Buồn thương em chờ mong và đêm đêm thầm nhớ
Chấp tay em nguyện cầu, ngày về trọn thương

Mùa hè vắng anh cũng thành đông dài
Thiếu anh mùa thu cũng vương mây mờ
Nghe buồn dâng lên lũy thơ
Hỏi anh có nhớ ngày xưa, hai đứa cùng chung dệt mộng mơ


Em xa Hà nội, xa những con phố nhỏ chạy dài theo chiều gió cuối mùa...xa những cơn mưa bất chợt, xa mùi ngai ngái nồng nồng mùi cây cỏ, xa góc ngồi trong quán nhỏ ngập tiếng dương cầm...thấy lòng mình chênh vênh lạ. Uh thì Hà nội đã quá quen thuộc với em, đã quá thân quen với em, đã gói ghém của em bao nhiêu là kỉ niệm..Chiều nay nghe bài hát này, lòng em bỗng chợt chùng xuống... Anh ở đâu? Niềm mong ước hoang hoải của em suốt thời con gái? Anh ở đâu? Những ước vọng mênh mông của em? Trong giấc mơ thiếu nữ, em mơ mình chạy mải miết trên cánh đồng cỏ mênh mông, mải miết trên thảo nguyên lộng gió, thơm mùi hoa cỏ...Và anh ở đó, nắm tay em bình yên...Trong giấc mơ thiếu nữ của em, là một ngôi nhà nhỏ gần biển, để sớm sớm, chiều chiều anh nắm tay em đi dạo, nghe tiếng sóng vỗ ì òa...Giờ mỗi lần phiền muộn, em lại nhắm mắt mơ mình đang đứng trước biển mùa đông, đứng trước sự mênh mông của đất trời...

Thiêu anh, mùa hè của em cũng thành đông dài, mùa thu cũng vương mây mờ....Thiếu anh lòng em mãi mãi hoang vắng...Bởi vì, anh vĩnh viễn chỉ là mơ, anh vĩnh viễn không là thực...

Em nhớ Hà nội chiều nay, em nhớ những con phố nhỏ chiều nay, em nhớ....

Không có nhận xét nào: