3 tháng 7, 2009

Sài Gòn

Thế là cả 3 mẹ con đã ở SG rồi. Đêm qua bay cái A320 sợ quá. sao cái số mình lần nào đi Jestar cũng vớ phải cái A320 chết tiệt này nhỉ? Không khác gì đi xe tải, à không, chẳng khác cái tàu chợ tẹo nào. Xóc long xòng xọc cả người, động cơ ầm ầm, nhức đầu ù tai...Bay 2h mà vào tới nơi mệt nhoài, nằm xuống vẫn thấy tiếng động cơ ầm ầm trong óc, người thì chao đảo, bung biêng..

Sài Gòn mát và thoáng hơn BN, HN nhiều, không phải dùng điều hòa, vẫn ngủ tít mít cả ngày. Nhất là nàng Cua. Đêm qua trên máy bay mẹ đến mệt với cô í, cô í chạy nhảy từ đầu máy bay tới cuối máy bay. Là tâm điểm chú ý của cả chuyến bay, nhất là các chú cầu thủ vào SG đá bóng. Gặp Cua từ lúc cô nàng còn đang chờ mẹ làm thủ tục, tới lúc lên máy bay, các chú cứ vây quanh Cua thui, he.he..Lúc ra về, vì Cua check in sau cùng nên được nhận hành lý đầu tiên. Cua còn vẫy tay "bai bai" các chú đẹp zai nữa chứ.

Lâu lắm rồi gia đình mình mới tụ tập đông đủ như bây giờ. Vợ chồng em Nam, vợ chồng em Hải và 3 mẹ con mình. Chỉ thiếu ba của Bống và Cua thôi, có lẽ rồi sẽ thiếu mãi. Nghĩ tới là mình lại thấy buồn. Bao nhiêu năm mình đã hết lòng vun vén, hết lòng chăm sóc..cuối cùng vẫn chỉ là hư vô. Thì đó là duyên số, thì đó là số phận của mình mãi mãi "cô đơn" thôi mà. Nhưng thật hp vì bên mình có 2 nàng công chúa. Bống lớn lắm rồi, biết ra dáng đàn chị lắm rồi. Gặp mẹ mừng lắm, cứ bảo mẹ nhớ cho con về BN nhé. Bống giống mẹ, đi đâu cũng muốn về nhà.

Sẽ quên, sẽ bỏ lại hết mọi chuyện buồn phiền, đau khổ phía sau lưng. Bắt đầu một cuộc sống mới...Không còn đau khổ, không còn muộn phiền, không còn những tổn thương...

2 tháng 7, 2009

Điên

sao mình có thể uất hận tới mức này? Trời ơi!!!!!!!!!!!

1 tháng 7, 2009

The end

Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Một kết thúc không như mình mong đợi. Vẫn biết cuộc đời là thế. Nhưng vẫn thấy đau lòng. Không thể có được sự chia tay êm đẹp sao? Làm bạn của nhau sao? Tại sao cứ phải xúc phạm và nhục mạ nhau? Vẫn biết rồi sẽ bị tổn thương, nhưng mình không ngờ mình bị tổn thương tới mức này... Đau lòng tới mức này. Trên đời này, mình ghét nhất là bị vu oan, bị dựng chuyện và lừa dối...Sự vu oan có thể làm mình nổi cơn điên... Có lẽ họ biết điều đó, nên họ cố tình xúc phạm và làm tổn thương mình. Để họ đạt được mục đích. Haizz...

Ừ thôi, chia tay. Ừ thôi....
Kết thúc, là bắt đầu một cuộc sống mới, cho mình, và cho con.

29 tháng 6, 2009

Nhớ...



Tự dưng, nhớ gái lớn, nhớ cu Gấu quá. Ngồi mò mẫm xem ảnh trong máy tính, lôi ra được cái này. 2 chị em chụp từ năm ngoái cơ.
Sắp được ôm gái lớn của mẹ rồi. Mấy tháng rồi không gặp con, bà ngoại nói con lớn lắm rồi

28 tháng 6, 2009

Chủ nhật vui

Hôm nay là một ngày vui. Buổi sáng dậy sớm đi chấm thi, xong tới 10h thì về đi chợ vì bạn Cận đã hẹn đưa em Vân với con trai lên chơi rồi. Lâu mới gặp con trai, vẫn còi, vẫn nghịch như thế. Nhưng mà lớn hơn nhiều, và..đẹp trai hơn thằng bố nó rồi,he..he.... Xong rồi rủ em Vân đi dạo phố, định là chỉ có 2 chị em đi thôi. Nhưng bạn Cận lại thương 2 chị em đi xe máy nắng nôi nên lại lái xe đưa đi. Mua cho Bống, Na, Cua mấy bộ đồ mặc ở nhà. Mát và đẹp. Mua quà SN muộn cho con trai Gấu nữa. Mình kg đẻ con trai, nhưng mình có một thằng con trai đẹp trai như Gấu nên nhất định phải diện để sau này đi "cua" gái, he..he...warning với con trai rồi, sau này bạn gái con mà qua được 2 vòng sát hạch của 2 bà mẹ chồng này là hơi bị kinh đấy, hehe...Nói thế, chứ rồi chẳng mấy chốc mà các con lớn lên, chẳng mấy chốc mà các con đi học và bố mẹ lại thêm vô số nỗi lo khác nữa. Mà điều mẹ lo nhất là các con bị cuốn vào vòng xoáy kg tốt của xã hội.

Giờ các bạn về rồi, mình lại đi chấm thi tiếp đây. Cảm ơn cả nhà đã chúc mừng sinh nhật mình nhá. hihi.Già rồi đấy, thêm một tuổi rồi đấy.