3 tháng 7, 2009

Sài Gòn

Thế là cả 3 mẹ con đã ở SG rồi. Đêm qua bay cái A320 sợ quá. sao cái số mình lần nào đi Jestar cũng vớ phải cái A320 chết tiệt này nhỉ? Không khác gì đi xe tải, à không, chẳng khác cái tàu chợ tẹo nào. Xóc long xòng xọc cả người, động cơ ầm ầm, nhức đầu ù tai...Bay 2h mà vào tới nơi mệt nhoài, nằm xuống vẫn thấy tiếng động cơ ầm ầm trong óc, người thì chao đảo, bung biêng..

Sài Gòn mát và thoáng hơn BN, HN nhiều, không phải dùng điều hòa, vẫn ngủ tít mít cả ngày. Nhất là nàng Cua. Đêm qua trên máy bay mẹ đến mệt với cô í, cô í chạy nhảy từ đầu máy bay tới cuối máy bay. Là tâm điểm chú ý của cả chuyến bay, nhất là các chú cầu thủ vào SG đá bóng. Gặp Cua từ lúc cô nàng còn đang chờ mẹ làm thủ tục, tới lúc lên máy bay, các chú cứ vây quanh Cua thui, he.he..Lúc ra về, vì Cua check in sau cùng nên được nhận hành lý đầu tiên. Cua còn vẫy tay "bai bai" các chú đẹp zai nữa chứ.

Lâu lắm rồi gia đình mình mới tụ tập đông đủ như bây giờ. Vợ chồng em Nam, vợ chồng em Hải và 3 mẹ con mình. Chỉ thiếu ba của Bống và Cua thôi, có lẽ rồi sẽ thiếu mãi. Nghĩ tới là mình lại thấy buồn. Bao nhiêu năm mình đã hết lòng vun vén, hết lòng chăm sóc..cuối cùng vẫn chỉ là hư vô. Thì đó là duyên số, thì đó là số phận của mình mãi mãi "cô đơn" thôi mà. Nhưng thật hp vì bên mình có 2 nàng công chúa. Bống lớn lắm rồi, biết ra dáng đàn chị lắm rồi. Gặp mẹ mừng lắm, cứ bảo mẹ nhớ cho con về BN nhé. Bống giống mẹ, đi đâu cũng muốn về nhà.

Sẽ quên, sẽ bỏ lại hết mọi chuyện buồn phiền, đau khổ phía sau lưng. Bắt đầu một cuộc sống mới...Không còn đau khổ, không còn muộn phiền, không còn những tổn thương...

Không có nhận xét nào: