16 tháng 9, 2006

Tự tình tháng 9

Đã có một blog entry nói về tháng 9, về những ngày trở gió. Nhưng chẳng hiểu sao tháng 9 vẫn còn đầy ắp cảm xúc trong mình, trong từng hơi thở, trong những ký ức thân quen...cái cảm giác đi xe trên phố, gió mơn man trên từng ngọn tóc, từng cánh tay, trên má, trên môi lành lạnh, cái cảm giác hương hoa sữa ngọt ngào thấm sâu vào cổ họng, tưởng như mình đang ngấm dần trong heo may....Mình bỗng thấy nao lòng về những ngày mùa thu dịu dàng như thế. Bỗng thấy mình như nhỏ lại, yếu mềm. Bỗng thấy mình cũng dịu dàng hơn, đằm thắm hơn...Thoát ra những lo toan cuộc sống, những stress công việc và gia đình...





Tháng 9 ấy, khi mình nghe Thanh Lam hát "Cho em một ngày, một ngày thôi, một ngày không khắc khoải chờ đợi..." Mình đã bật khóc, nước mắt cứ lặng ngấm trong từng nỗi nhớ, trong từng hơi thở.




Đôi khi lòng em nhớ
Như cơn mưa đầu mùa
Cứ mỏng manh như thế.
Mà ngấm vào tim nhau...

Đôi khi lòng em nhớ
Nghe lòng bỗng rưng rưng
Anh đã xa xa lắm
Chẳng đi chung một đường....



Ừ, ai đó nhớ, ai đó mong, ai đó thương rồi chợt thấy lòng mình bỗng "lãng mạn" bất thường. Cũng chỉ là những kỷ niệm, cũng chỉ là những hoài mong. Giờ chẳng còn nuối tiếc, chỉ bất chợt một thoáng trong đời. Ai cũng có một "khoảng trời riêng" anh ạ. Khoảng trời riêng của em, giờ đã lùi xa lắm. Bầu trời của em bây giờ, là Pota, là anh, là gia đình nhỏ yêu thương của mình. Thế mà đôi khi, anh vẫn làm cho em buồn quá, hụt hẫng quá...Trái tim như thiếu hụt điều gì chẳng gọi thành tên.


12 tháng 9, 2006

Một việc làm khẩn cấp.

Hãy bớt chút thời gian đọc blog này và cùng nhau giúp đỡ cho em Bùi Thị Phương nhé. Những việc này chúng ta có thể làm được, phải không?(Copy từ blog của Paratimo)



Forward cho moi nguoi email moi nhan duoc nhe! Ai giup duoc thi dang ky voi to (nhan tin cho to, to se goi lai): 0904804010 hoac dang ky voi An : 0915089722!



Mọi người ơi, bạn Bùi Thị Phương, thành viên lớp A5 K41 TATM hiện đang phải cấp cứu ở bệnh viện Bạch Mai (Khoa Chống độc - tầng 2), tình hình rất nguy kịch, thiếu máu trầm trọng, có thể khó lòng khỏi được nếu thiếu sự giúp đỡ của chúng ta. Bây giờ, bác sĩ nói đang rất cần máu để tiếp cho Phương thì may ra mới có cơ hội sống sót. Tôi kêu gọi tình nhân ái, lòng bao dung của mọi người hãy cùng nhau nắm tay nhau giúp đỡ cho Phương. Liên lạc với Mỹ Anh gấp theo số điện thoại sau:

SO DIEN THOAI - 0904 378 544 Hoac Nhung A5 - 0914 513 593 Hoac Phuong be' (cung phong ki tuc xa voi Phuong beo' A5) - 0904 430 625

Bạn Phương mắc bệnh do uống thuốc chữa bệnh Gut quá liều, hiện đang chờ thuốc của PHáp, trong thời gian chờ đợi, Phương phải thay máu liên tục. Tuy Phương thuộc nhóm máu O nhưng tất cả chúng ta những ai đến hiến máu tại viện huyết học Truyền máu TW có thêm lời nhắn "hiến máu cho Bùi Thị Phương thì lượng máu đó sẽ được lưu lại và hoán đổi thành máu O để thay cho Phương. Mong mọi người hãy ủng hộ và giúp Phương.




Đây là những thông tin tôi cóp được từ blog của Paratimo. Những thông tin này đã làm tôi suýt khóc. Khi vừa mới chủ nhật vừa rồi thôi, trường tôi đã vận động các em học sinh đi hiến máu nhân đạo mà lại bị bực mình vì thái độ của các y tá và bác sĩ về lấy máu. Chủ nhiệm CLB Hiến máu trường tôi về kể lại vẫn còn ấm ức lắm. Tôi là Bí thư Đoàn mà lòng như xát muối. Mỗi em được một suất ăn trị giá 10.000 đồng (gồm bánh ngọt và sữa tươi) + thêm một phần quà trị giá khoảng 50.000đồng (một hộp sữa bột Cô gái Hà Lan)+ 20.000đồng tiền mặt. Thế thôi, không có thêm một khoản nào khác nữa. Vậy nhưng có học sinh cũng chẳng ăn phần của mình. Thế mà y tá và bác sĩ lại còn gắt gỏng và quát mắng hs vì họ thấy thiếu phần ăn. Rồi thái độ thì không thể nào chấp nhận được. Trong khi chúng tôi khuyến khích các em hiến 250ml để đảm bảo sức khoẻ cho các em, thì y tá lại tự ý tick vào ô 350ml để "ép" các em phải hiến 350ml máu mà không hỏi ý kiến các em xem có đồng ý hay không? Tôi không hiểu vì sao, những con người đi làm việc thiện, lại chẳng có một chút lòng nhân ái như thế? Tôi cảm thấy "lãng phí" 62 học sinh đã hiến máu ngày hôm đó khi đọc được thông tin này. Nếu như 62 học sinh của tôi, dành tặng máu cho bạn Phương, có lẽ các em sẽ thấy lòng mình thật vui và hạnh phúc vì được giúp đỡ người khác. Chứ không phải ức chế và bực mình như hôm đó (mặc dù biết rằng lượng máu các em tặng, cũng sẽ cứu nhiều bệnh nhân khác)...

11 tháng 9, 2006

Bình đẳng hay không?

Hôm qua học Kinh tế Phát triển, bàn tới vấn đề bình đẳng giới. Thầy trò tranh luận rôm rả. Thầy mình hơi nghiêm (không được sử dụng điện thoại trong lớp, dù chỉ là nhắn tin, dù chỉ là cầm máy chạy vội ra khỏi lớp). Mình thấy thầy "quán triệt" như thế thật là hay, không còn phải khó chịu khi nghe nhạc chói tai, không phải ngắt quãng tiếp thu khi có người chạy vù ra khỏi lớp (hè..hè...có lần mình cũng đã...len lén đi ra rùi, hôm đó có việc gấp nên mang theo máy, chứ bình thường thì để ở nhà thôi thầy ạ). Mình cũng là cô giáo, nên hiểu cái cảm giác khó chịu như thế nào khi có học sinh dùng điện thoại di động rồi. Mình thì cũng ít mang theo điện thoại bên mình, nên thỉnh thoảng hay bị bạn bè "chửi": Mày có điện thoại di động mà toàn để cố định, còn mày thì di động, bố ai mà tìm được? Image

Trở lại chuyện bàn về bình đẳng. Mình thấy cái gì tồn tại trong cuộc sống này cũng chỉ mang tính tương đối, làm gì có chuyện bình đẳng tuyệt đối được??? Bình đẳng trong lĩnh vực nào? Và về vấn đề gì thôi. Ví dụ mình đã kể chuyện vợ chồng mình tranh luận, như thế là bình đẳng. Chứ như vấn đề các bà đưa ra trong kỳ họp Quốc hội vừa rồi là kéo dài tuổi lao động của phụ nữ bằng nam giới là 60 tuổi. Thì mình thấy là vô lý. Phụ nữ vất vả trăm đường với gia đình, nội trợ, công việc, con cái, đối nội đối ngoại...Có lần mình đã nói với ông xã rằng "Anh đi làm, có vất vả, có stress cũng chỉ do công việc gây ra thôi. Còn em, ngoài stress công việc, còn đủ mọi áp lực khác nữa..." từ đó, có vẻ ông xã biết chia sẻ hơn . Bao nhiêu người công nhân lao động vất vả, khổ cực, lại còn bắt họ làm việc tới 60 tuổi thì làm sao họ chịu nổi? Cái dự thảo luật này, chỉ thích hợp cho các bà "quan chức" thôi, ở lại để hưởng thêm bổng lộc chứ gì nữa?

Mình bảo thầy "Thầy ơi, em bây giờ cũng muốn nghỉ hưu rồi, mà chẳng ai cho nghỉ? em chả ham hố bon chen gì. Thế nên nếu có lấy ý kiến của em thì em xin luật thay đổi là cho phụ nữ nghỉ từ 50 tuổi cơ thầy ạ", hè..hè...cái em này, chả yêu lao động gì cả. Và thế là thầy kể cho cả lớp một câu chuyện cười, thầy kể một nửa - mình đã cười no ruột. Hết câu chuyện thì cả lớp rung chuyển...Kể lại câu chuyện này cho mọi người nghe và bình luận




Ngày xửa ngày xưa, phụ nữ cũng đã nghĩ tới quyền bình đẳng giới. Sau nhiều ngày cùng thảo luận với nhau về sự vất vả, khổ cực của phụ nữ (mà đàn ông thì cứ nhởn nhơ). Nên một phái đoàn phụ nữ được đặc phái lên thiên đình, trình Ngọc Hoàng. Vừa kéo lên thiên đình, đám phụ nữ đã hò hét, cổ động làm náo loạn thiên cung. Ngọc Hoàng vội chạy ra hỏi sự tình. Các bà giọng phẫn uất tâu:

-"Dạ muôn tâu Ngọc Hoàng, bất công lắm ạ, bất công lắm ạ"
- Bất công là bất công thế nào? Các ngươi bình tĩnh nói ta nghe chứ?
- Không thể như thế được, không thể như thế được.
- Không thể cái gì? các ngươi phải bình tĩnh nói ta nghe chứ?
- Dạ bẩm Ngọc Hoàng, phụ nữ chúng con vất vả trăm đường, chín tháng mang nặng rồi, lại còn đẻ đau, không chịu nổi. Trong khi đàn ông chỉ việc sản xuất và hưởng thụ thành quả thôi ạ.
- Thế các ngươi bảo ta phải làm sao? Thiên chức của phụ nữ là như thế cơ mà?
- Dạ, chúng con bẩm, chúng con xin Ngọc Hoàng chia đều ạ. Thôi thì chúng con xin mang nặng chín tháng, nhưng đẻ đau thì phải để cho bố đứa trẻ đau giúp, chứ chúng con đau lắm ạ.
- Ờ, thế cũng phức tạp nhỉ? Nhưng thôi được, ta phê chuẩn.Cũng nên san sẻ trách nhiệm cho đàn ông nữa nhỉ?

Và thế là đám phụ nữ hồ hởi ra về. Thế là từ nay ta không phải đau đẻ nữa rồi. Nhưng....chuyện phức tạp bắt đầu từ đây (có lẽ Ngọc Hoàng buột miệng mà lại dự báo đúng).

Ngày đầu tiên, một phụ nữ sinh con, cả nhà xúm đông xúm đỏ. ông bố đã được "lên dây cót tinh thần" rồi, nên chuẩn bị sẵn chai nước nóng chườm bụng, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với cơn đau. Nhưng khi bà vợ lên bàn đẻ, ông bố vẫn nhởn nhơ. Còn nhà ...hàng xóm thì có ông kêu gào thảm thiết...hic..hic..
Cứ như thế, không biết bao nhiêu tấn kịch đã xảy ra. Nhưng kịch tính lên đỉnh điểm là khi Hoàng Hậu đẻ, Ngọc Hoàng không đau mà....Tể tướng đau. Tể tướng bị chém đầu.Ngọc Hoàng mất ngủ...
Một lần nữa, hội phụ nữ lại họp nhau. Thế này thì không ổn. Lại phải lên gặp Ngọc Hoàng thôi. Vừa thấy đám phụ nữ hôm trước, Ngọc Hoàng ngạc nhiên hỏi:
- Các ngươi còn đòi quyền bình đẳng gì nữa thế?
- Dạ không ạ. Chúng con xin Ngọc Hoàng thượng đế phê chuẩn lại luật hôm trước ạ. Xin Ngọc Hoàng lại để cho chúng con đau đẻ ạ.
- Các ngươi nói gì ta không hiểu. Ta vừa phê chuẩn chưa ráo mực cơ mà?
Sau khi nghe hội phụ nữ trình bày sự việc. Ngọc Hoàng gật gù:
- Đúng, thế này thì nguy hiểm thật.
- Dạ vâng, xin người soi xét. Hãy để chúng con tự làm, tự chịu. Như thế xã hội mới yên bình, gia đình mới hạnh phúc...Và chúng con hứa mang theo những bí mật xuống mồ....
ImageImageImage

(Nhóc lỳ ghi lại từ thầy Đỗ Minh Đức - Giảng viên trường Học viện Ngân hàng- Có mô - đi - phê cho bà con đọc dễ hiểu)