Tháng 9 ấy, khi mình nghe Thanh Lam hát "Cho em một ngày, một ngày thôi, một ngày không khắc khoải chờ đợi..." Mình đã bật khóc, nước mắt cứ lặng ngấm trong từng nỗi nhớ, trong từng hơi thở.
Đôi khi lòng em nhớ
Như cơn mưa đầu mùa
Cứ mỏng manh như thế.
Mà ngấm vào tim nhau...
Đôi khi lòng em nhớ
Nghe lòng bỗng rưng rưng
Anh đã xa xa lắm
Chẳng đi chung một đường....
Như cơn mưa đầu mùa
Cứ mỏng manh như thế.
Mà ngấm vào tim nhau...
Đôi khi lòng em nhớ
Nghe lòng bỗng rưng rưng
Anh đã xa xa lắm
Chẳng đi chung một đường....
Ừ, ai đó nhớ, ai đó mong, ai đó thương rồi chợt thấy lòng mình bỗng "lãng mạn" bất thường. Cũng chỉ là những kỷ niệm, cũng chỉ là những hoài mong. Giờ chẳng còn nuối tiếc, chỉ bất chợt một thoáng trong đời. Ai cũng có một "khoảng trời riêng" anh ạ. Khoảng trời riêng của em, giờ đã lùi xa lắm. Bầu trời của em bây giờ, là Pota, là anh, là gia đình nhỏ yêu thương của mình. Thế mà đôi khi, anh vẫn làm cho em buồn quá, hụt hẫng quá...Trái tim như thiếu hụt điều gì chẳng gọi thành tên.