7 tháng 11, 2008

Bad News.

Sáng đi khám bệnh định kì. Cái kết quả và một đống thuốc của bs làm mình muốn..bệnh thêm. Hic. Biết trước rồi mà vẫn thấy buồn và lo lắng. Nhưng cũng cố tự động viên mình rồi sẽ qua thôi. Và sẽ lại như mọi lần, mình lại tự lo, tự thuốc men, tự đi viện...Thật ra không phải chồng không quan tâm, nhưng mình không muốn chồng lo lắng thêm, không muốn bận lòng thêm vì chồng giờ cũng lo lắng lắm rồi.

Trưa, chồng ở quê gọi điện lên, nói chị Yên bị nặng rồi (là chị gái của chồng), chị bị viêm gan B cấp, mang 2 thằng con đi xét nghiệm thì cũng dương tính nữa rồi. Thương chị và cháu vô cùng, nhưng cũng lo. Vì sắp tới đây mọi việc lại đổ ập lên vai mình thôi. Anh rể gọi điện bảo mọi việc nhờ hết vợ chồng cậu mợ rồi. Đưa chị lên HN chữa trị, chắc chỉ có chồng chăm chị được thôi. Mình thì lên lớp cả ngày, rồi còn con cái nữa...Nhưng vấn đề là kinh tế. Mình lo làm sao nổi đây??? Một mình mình lo cho con, cho chồng, cho gia đình đã nhiều lúc mệt mỏi và muốn ngã quỵ rồi. Giờ thêm lo cho anh chị nữa... Mà chồng thì động chút là nổi cơn lên. Anh bảo tuần sau về đưa chị lên viện E. Mình mới bảo là từ từ, phải gọi cho bác Đắc, hỏi bác xem thế nào, hướng điều trị ra sao, rồi còn chi phí nữa. Cứ bảo lên là lên ngay sao được? Mình nói là muốn sắp xếp mọi việc cho ổn, chồng không hiểu, chưa gì đã cáu gắt rồi tắt máy cái phụp. Điên hết cả người.

Uh, anh lo được cho chị thì mình có nói gì đâu? Mình rất ủng hộ anh lo cho bố mẹ, anh chị đấy chứ? nhưng từ trước tới nay anh chỉ nói thôi, còn thực hiện thì lại gào vợ...Mà vợ anh thì 2 vai mỏi trĩu rồi đây này.

Chán.

2 tháng 11, 2008

Thành phố buồn....



Sáng ngủ mê mệt, mở điện thoại, nhìn thấy ngày 02.11- chợt nhớ ra hôm nay SN bạn Nhữ. Vậy là nhắn tin chúc mừng bạn, tình bạn mười mấy năm rồi, lâu lâu tự dưng mới nhắn tin cho nhau. Nhưng chắc chắn những kỉ niệm xa xưa thì không đứa nào quên. Ngọt ngào và trong trẻo. Có lẽ Nhữ là người bạn trai cấp 3 duy nhất mình cảm nhận được là một tình bạn trong sáng, ngọt ngào và trong trẻo đến thế. Thương quý nhau và quan tâm tới nhau. Hồi đó là cả một hội bạn của Nhữ, những người bạn học Lê Quý Đôn như Long, Tùng, ...Mà các bạn còn gán mình với bạn Long nữa chứ. Giờ mất hẳn liên lạc với Long rồi, nhưng vẫn nhớ Long rất đẹp trai, trắng trẻo, hiền như con gái . Còn mình thì láu cá, nghịch ngợm, lại hay trêu chọc Long . Mình ấn tượng nhất đôi mắt rất đẹp của Long, rợp hàng mi như con gái ấy. Có lẽ Long mà có con gái thì con gái Long rất xinh, con gái thường giống bố mà.

Nhữ cũng ngạc nhiên lắm khi nhận được tin của mình, bạn bảo bạn mừng quá. Giờ bạn đang là Bí thư Đoàn trường ĐH Y Thái Bình rồi. Cũng 1 vợ và 2 con, khoe con gái út 6 tháng tuổi mập mạp, bụ bẫm lắm. Mừng cho bạn ghê. Chẳng biết chừng nào cả hội ngày xưa lại được tụ tập với nhau nhỉ? Chắc phải bàn với Nhữ tổ chức một buổi gặp mặt đi thôi...

Thế là, tự dưng mọi kỉ niệm thời cấp 3 cứ tràn về,quấn lấy mình suốt cả buổi trưa chủ nhật mưa gió. Và kia, cấp 3 của mình đang ngủ như chết suốt từ đêm hôm qua đi xem bóng đá về. Chẳng ai nghĩ là mình và Kều lại lấy nhau, rồi ở với nhau được suốt 5 năm rồi . Nhiều lúc điên lên cũng muốn hê hết đi cho xong. Nhưng may mắn là vẫn "nhịn" được nhau, hihi. Mẹ và dì nhiều lúc cứ mắng mình ghê gớm, bắt nạt chồng. Nhưng mình không thích cái kiểu "chồng chúa vợ tôi" nên cũng hay gầm gừ, rồi càu nhàu này nọ...Có lẽ vì thế mà chồng mình cũng ngày một "ngoan" hơn thì phải? .

****************

Vẫn mưa rả rích, trời mưa làm lòng cứ chùng xuống. Mình vốn ghét Đàm Vĩnh Hưng, thế mà buổi trưa mưa gió như trưa nay, nghe chàng hát "thành phố buồn" và "chuyện hẹn hò" cứ ngọt lịm. Cứ bổi hổi bồi hồi.

Thành phố nào nhớ không anh?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm

Thành phố nào vừa đi đã mỏi

Đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em

Mắt em buồn trong sương chiều..

Anh thấy đẹp hơn..


Một sáng nào nhớ không anh?..

Ngày chủ nhật ngày của duyên mình..
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa

Người lưa thưa chết dưới sương mù

Qùy bên nhau trong góc giáo đường

Tiếng kinh cầu dệt mộng iêu đương

Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.


Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa

Rồi từ đó chốn phong ba .. em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời, đau buồn em sống chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn .. lắm tơ vương ..
Cơn gío chiều lạnh buốt tâm hồn và con đường ngày xưa lá đổ..
Giờ không Anh sỏi đá u buồn..

Giờ không Anh hoang vắng phố phường..

Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên hết rồi,
quên cả tình yêu..

Thành phố mưa thì buồn thật, buồn tới não nề. Nhất là mưa tới lụt như thế này. Chẳng muốn đi đâu, người cứ như phát rồ.