7 tháng 2, 2007

Entry for February 07, 2007





Mai là một ngày mới...



Ừ, chẳng biết từ khi nào, cái câu nói này của EM đã "nhiễm" vào đầu chị, ám ảnh chị tới từng phút, từng giây. Cứ AQ như thế, để lòng bớt nặng nề, để cuộc sống bớt lo toan, em nhỉ?



Thế là lại sắp đến Tết rồi. Mấy hôm nay con gái đi học về, cứ líu lo hát "sắp đến Tết rồi, chúng mình rất vui, mẹ em may áo mới nhé. Ai cũng vui mừng ghê"..Giờ trẻ con sướng thật, chẳng phải chờ đến Tết mới được mặc quần áo như mình ngày xưa. Giờ vẫn còn nguyên hình ảnh sáng mùng 1 dậy thật sớm, chờ mẹ cúng cụ, rồi ăn sáng, rồi xúng xính quần áo mới (đã được mẹ là thẳng thớm, treo lên từ hôm trước), rồi về quê rồng rắn tới nhà họ hàng chúc Tết, để được nhận lì xì...



Giờ đến Tết, là trừ đi một năm tuổi, là cộng thêm một nếp nhăn tuổi già...Là cộng thêm en nờ (n) nỗi lo toan. Tết này chắc sẽ không vui, Tết trước cũng không vui. Đôi lúc mình cứ tự hỏi, không biết vì sao cứ tới dịp lễ, Tết là mình lại có chuyện, để rồi chẳng còn hứng thú, hào hứng gì cả...Tết năm nay tưởng cả nhà sẽ sum họp, sẽ vui vẻ...Thế mà chỉ tuần trước thôi, trong bữa party ở nhà dì Đằm, cái party cực vui sau đám cưới em Ỉn, thì ông xã có điện thoại. Và sau cú điện thoại thấy ông xã thẫn thờ, ngẩn ngơ...Cái linh cảm phụ nữ mách bảo mình có chuyện (mình luôn linh cảm đúng, luôn luôn là như thế). Và hôm đó, cũng là ngày cuối cùng ông xã làm việc ở công ty DT ấy. Chỉ vì sự mâu thuẫn của sếp ông, sếp bà..Chỉ vì sự thật thà, khẳng khái, trực tính trong công việc...Ông xã nghỉ việc, buồn và chán. Nhưng mình cũng buồn không kém. Cái mình sợ nhất, là áp lực khi ở nhà, sẽ gây ra "chiến tranh" - rồi sự mặc cảm, tự ti...Rồi những lo toan chất chồng trên vai mình khi Tết đến. Vậy nhưng vẫn thấy thương ông xã thắt ruột, khi nhìn anh lủi thủi, khi thấy anh bất chợt trùng lòng, thẫn thờ...Khi thấy anh xách xe đi lang thang rồi nhắn cho vợ "Em có đi đâu không anh chở đi, anh thấy buồn quá" - Ừ, em biết anh buồn lắm, nhưng làm sao bây giờ? Cuộc sống chúng mình khó khăn chất chồng từ lúc thành vợ chồng, hết hạn nọ tới nạn kia. Chưa khi nào 2 vợ chồng mình được thảnh thơi, được an nhàn ...Có lẽ vì thế, nên cũng chất chồng mâu thuẫn, chất chồng những mệt mỏi...Dẫu sao bây giờ, em cũng an lòng hơn, vì chúng ta đã nhận ra rằng, chỉ riêng khó khăn vật chất đã là quá đủ. Không thể nào làm tinh thần nhau down xuống nữa. Và rằng những lúc này cần nhất là sự chia sẻ, quan tâm và thấu hiểu nhau....



Anh à, mai là một ngày mới...Em đã "nhiễm" từ này của Cỏ rồi. Ngày mới với những lo toan mới. Ngày mới với những cơ hội mới. Em vẫn tin vào năng lực, vào trí tuệ và con người anh. Em vẫn tin những gì chúng ta đang trải qua chỉ là nhất thời. Em vẫn tin anh sẽ kiên trì học hết để có cơ hội tốt hơn. Em vẫn tin em sẽ đủ sức làm việc, lo toan cho gia đình nhỏ bé của chúng mình...



Mai là một ngày mới, ngày mai...ngày mai...Nhất định con sẽ có một bộ quần áo đẹp diện Tết. Nhất định sinh nhật anh em vẫn có quà, nhà mình vẫn có một bữa cơm nhỏ đầm ấm. Dù em đang lo thắt lòng về những khoản chi phải có trong tháng này. Hôm vừa rồi anh nói với mấy đứa em, anh chị không cần giàu, chỉ cần tình cảm. EM có đùa rằng, có cần giàu đấy, nhưng không giàu được thôi...Nói đùa thế thôi. Chứ thật sự em yêu anh vì anh sống thật thà, vì anh không gian lận của người nọ người kia về làm của riêng mình. Thế thôi anh ạ, chúng ta cứ giản dị như thế. Vì chúng ta chung mục đích "SỐNG ĐỂ ĐỨC CHO CON" phải không anh?



Mai là một ngày mới...