8 tháng 12, 2007

Một tuần của em Cua

Tình hình là em Cua đã tròn 1 tuần tuổi. Hôm qua bà thông gia nhắc là cúng mụ cho em í. Cơ mà mình nhớ là hồi chị Bống cúng mụ vào ngày đầy tháng cơ mà. Hỏi lại bà ngoại thì đúng là như thế. Có lẽ mỗi nơi cúng mụ ở giai đoạn khác nhau thôi.

Một tuần qua em í thật là tuyệt vời với ba mẹ và cả nhà. Em cực ngoan, ngủ cực nhiều và ăn cực khoẻ. he..he..Em không hề khóc, à có khóc, nhưng chỉ e e "báo hiệu" mỗi khi em đói hay ị đùn thôi. Còn thì mặc kệ mọi người đi vào đi ra, nói năng rổn rảng, chị Bống nghịch ngợm, khóc lóc...Em vẫn "ăn quả bơ, đội mũ phớt" hết. Mỗi chiều mẹ massage cho em, rồi tắm cho em xong. Thì em ngủ rất ngon. Giờ mẹ nhiều sữa lắm rồi. Nên em cũng đỡ "nhạt miệng" hơn, ít phải ăn sữa ngoài hơn. Nhưng muốn em ngủ sâu giấc, ngon giấc thì vẫn phải "độn" thêm một bình 60ml cho em nữa đấy.

Cái rốn của em đã khô rồi. Chưa từng thấy em khô nhanh như thế. Nên hôm nay tắm, mẹ đã mạnh dạn nhúng cả người em vào chậu nước. Em có vẻ rất khoái, cái mặt em rất là "phởn" nhé. Sáng nay mẹ đi thi môn Tài chính Quốc tế. Về em vẫn ngủ ngon lành.

Nhưng mẹ đang đau đầu. Chị Bống tỏ ra rất yêu thương và quý em. Nhưng mẹ nhận ra chị bướng hơn, lỳ hơn và cũng hay tủi thân hơn. Mẹ rất sợ chị sẽ mặc cảm, sẽ ganh tị với em...nên mẹ cố gắng gần chị, cố gắng yêu thương chị nhiều hơn. Cố gắng giải thích cho chị hiểu rằng giờ em còn bé, nên mẹ phải chăm em. Mẹ vẫn yêu thương chị và với mẹ thì 2 nàng công chúa là tài sản lớn nhất rồi. Không biết chị có hiểu mẹ không nhỉ? chắc là chị hiểu nên sau một hồi "ăn vạ" chị lại ôm hôn mẹ thắm thiết lắm.

Mẹ đã hết một kỳ học rồi. giờ còn một kỳ cuối cùng nữa. sang tháng 1 mới bắt đầu kì cuối. Lúc đó chắc mẹ sẽ vất vả hơn. Vì cuối tuần chị Bống nghỉ học, mà ba và mẹ đều đi học...Không biết lúc đó sẽ "quay giở" với 2 chị em thế nào nhỉ?


7 tháng 12, 2007

Rụng rốn rồi

Hôm nay em Cua tròn 6 ngày tuổi. Mẹ tắm cho em và phát hiện em đã rụng rốn. Ôi trời! Chỉ cái tin nhỏ bé thế thôi cũng làm cho ba mẹ và bà ngoại rất là hép pi nhá. Vì như thế là em có thể tắm táp thoải mái rồi, yên tâm rồi.

Từ hôm về nhà, hôm nào mẹ cũng tự tay tắm cho em.Cũng giống như mẹ vẫn thường tự tay tắm cho chị Bống thuở trước. Và trước khi tắm, bao giờ mẹ cũng massage cho các con. Mẹ cảm thấy khoảng thời gian đó thật là tuyệt vời. 2 mẹ con mình đều được relax. Con mặt tươi hơn hớn, khoẻ khoắn. Mẹ thấy rất dễ chịu. Massage rồi tắm cũng giúp con ngủ ngon hơn,say giấc hơn nhiều.

Hai hôm nay Cua chỉ thức đúng 1 lần giữa đêm. Tầm 3h-3h30 sáng. Nên mẹ được ngủ nhiều hơn. Mẹ cũng ăn tốt hơn, nên có nguy cơ biệt danh "Giang còi" sẽ "một đi không trở lại" nữa .

Em Cua hôm nay cười nhiều. Mọi người bảo đó là "mụ dạy" - Nhưng mẹ lại cảm thấy em cảm nhận được ánh nhìn của mẹ, cảm nhận được những lời nói của mẹ, em hóng chuyện với mẹ nữa chứ. Mẹ mua cái lắc tay kêu reng reng, mỗi lần mẹ lắc bên nào, em lại tự xoay đầu ngoái nhìn sang bên đó. Thế là em hiểu còn gì?

Em ngoan lắm, cứ bú no là ngủ. Thức dậy thì nằm chơi một mình, chơi chán em lại tự ngủ nếu như em không đói, không ị, không đòi ăn...Mọi người nói mẹ "mát tay" nuôi con. he...he..Có ai nhờ mẹ "nuôi giúp" không nhỉ? hí..hí..Nghe bên Ấn Độ có dịch vụ "mang thai hộ" đấy. Mẹ thấy cái dịch vụ đó rất nhân đạo nhé. Sẽ giúp nhiều cặp vợ chồng hạnh phúc hơn, được làm cha làm mẹ là một điều vô cùng THIÊNG LIÊNG mà. Nên mỗi khi mẹ nghe tin bất kỳ bạn bè nào của mẹ mang thai, là mẹ thấy rất là phấn khích, rất vui. Ví dụ hôm nay nghe Cô Phượng ớt (bạn ở cùng KTX năm I của mẹ í) có bầu. Mẹ cứ thấy lòng vui vui, háo hức suốt từ chiều đấy...

Có những đứa con ngoan như thiên thần nhỏ của mẹ như Bống và Cua là mẹ thấy mãn nguyện rồi, nhỉ?

4 tháng 12, 2007

Em Cua 1 ngày tuổi

Đây là video clip đầu tiên của em Cua, khi em vừa tròn 1 ngày tuổi đây. Nhìn muốn "cắn" em í không? hihi



Em Cua says THANK YOU!

Em Cua says THANK YOU!



(Cái ảnh này là ngày đầu tiên có mặt trong cuộc đời này của tớ đấy, hihi)


Mẹ tớ thích đặt tên cho tớ là Nguyễn Hải Nhật Minh. Nếu không có gì thay đổi thì đấy là tên khai sinh của tớ đấy. Nghe có vẻ con trai nhỉ? nhưng mẹ bảo mẹ muốn tớ giống như ánh sáng "
Mặt trời trên biển" của ba mẹ. Còn ở nhà tớ tên là CUA nhé. Vì mẹ bảo hồi mẹ mang thai tớ, mẹ bị tớ "hành" khủng khiếp quá. Nhưng mẹ cũng bảo, tớ là CUA BIỂN đấy, cua gạch đàng hoàng nhé.

  • Tớ chào đời lúc 7h07phút ngày 1.12.2007. (Ngày toàn thế giới phòng chống AIDS nhỉ? hihi).
  • Tại Khu Việt Nhật - Bệnh viện Bạch Mai - Hà Nội.
  • Bác sĩ đỡ tớ chào đời (là bạn của mẹ) : Nguyễn Dư Dậu - Tiến sĩ - Trưởng phòng Đẻ
  • Tớ nặng: 3.8kg
  • Tớ dài: 55cm
  • Và mang số bệnh viện là: 3456.


Tớ rất cảm ơn các bác, các cô, các chú bạn bè của mẹ đã động viên, cổ vũ mẹ con tớ trong suốt thời gian qua và trong lúc mẹ con tớ vừa mới về phòng hậu sản.

  • Người khách đầu tiên đến thăm mẹ con tớ: Là chú Bắc - bạn trong friendlist của mẹ tớ đấy.
  • Cảm ơn "nhóm" khách thứ 2 là bác Titi, mẹ Mecghi, cô Mít. Mẹ rất vui khi bác và các cô tới thăm mẹ con cháu đấy ạ.
  • Cảm ơn mẹ Hiền, mẹ Huyền, mẹ An, vợ chồng Bố Cận- Mẹ Vân - Những người bạn rất thân thiết của mẹ bao nhiêu năm qua, cùng mẹ chia sẻ buồn vui, khó khăn, vất vả trong cuộc sống....
  • Cảm ơn bà Hợp và cậu Quang - Bà đã rất thương mẹ và luôn hỏi han, động viên mẹ suốt thời gian mang thai và khi mẹ sinh con.
  • Cảm ơn rất nhiều tin nhắn chia sẻ, cổ vũ, chúc mừng của người thân, bạn bè ba mẹ


Em Cua says HELLO to the WORLD!

Em Cua says HELLO to the WORLD!



(Cái ảnh này là lúc tớ mới oe oe được đúng 1 ngày này)

Thế là tớ đã ra chơi với ba mẹ và chị Bống được hơn 3 ngày tròn rồi nhé. Ôi, tớ thấy cuộc sống thật là rộng lớn, tớ tha hồ dang chân, duỗi tay mà không thấy chật chội như trong bụng mẹ tẹo nào. Nhưng tớ vẫn chưa quen với thời gian của ba mẹ và chị Bống, nên ban ngày tớ vẫn ngủ ngon lành. Còn ban đêm, khi ba mẹ và chị Bống ngủ ngon lành, thì tớ lại chẳng ngủ được. Tớ cứ tỉnh như sáo í. Cơ mà tớ rất biết điều, tớ chẳng hề làm phiền mọi người đâu. Tớ chỉ nằm chơi một mình thôi. Nhưng mẹ tớ thì lo cho tớ lắm, nên tớ có mẹ thức cùng mình đấy. Thỉnh thoảng tớ ị ra, hay tớ đói thì ba Kều cũng thức dậy "phục vụ" tớ. Thế là tớ thấy hạnh phúc rồi, nhỉ?




Tớ kể chuyện mẹ tớ sinh tớ nhé. Thật ra tớ cũng ngoan, tớ cũng không thích "hành" mẹ, nhưng tại mẹ tớ LỲ quá. Tới lúc có cơn đau rồi vẫn ngồi "dỗi" ba Kều và bà ngoại ở nhà, không chịu đi viện cơ. Nên tớ mới "doạ" mẹ, thúc vài phát cho mẹ đau điếng người í. Rồi cả nhà mới gọi taxi đi HN. Trên đường đi, giữa các cơn đau, mẹ tớ vẫn còn kịp nhắn tin cho bạn bè và người thân đấy. Vì tớ biết mẹ tớ lúc í rất hoang mang, rất lo lắng, rất hồi hộp mà. Mẹ tìm sự động viên, an ủi của mọi người đấy.


Lên tới HN, chú lái taxi còn bị mấy chú công an tuýt còi ở Bờ Hồ. Làm mẹ tớ, ba Kều và bà ngoại lo cuống lên. Cuối cùng thì cả nhà cũng tới Bệnh viện Việt Nhật. MẸ vào làm thủ tục nhập viện lúc hơn 4h chiều. Các cơn đau gần hơn, dữ dội hơn. (Vì tớ thấy ở đó nhiều các em bé quá, tớ cũng muốn ra mà). Nhưng mẹ vẫn còn chịu được, chỉ thấy mẹ nhăn nhó, suýt xoa thôi. Chứ không kêu la gì hết á. Đến 7h thì bác sĩ nói mẹ đã "mở" được 2phân rồi. Cả nhà dự đoán tớ sẽ ra đời đêm hôm đó. Bác Dậu cũng "canh" mẹ tớ suốt từ lúc mẹ vào viện. Vì hôm đó không phải ca trực của bác, nhưng vì theo dõi cho mẹ thường xuyên, biết rõ sức khoẻ và tình trạng của mẹ nên bác không dám "lơ là" mà. Thế mà tới 10h đêm, bs vẫn nói mẹ chỉ 2cm thôi. Ôi trời ơi! Tớ thấy mẹ bắt đầu hoang mang, lo lắng rồi. Mẹ sợ tớ sẽ LỲ giống chị Bống, mẹ sẽ đau thêm 1 ngày nữa mà.


Các cơn đau của mẹ liên tiếp và dữ dội hơn. Đến nỗi mẹ không thể "nghỉ ngơi" được quá 2phút. Mẹ không ngủ được, mẹ cũng không nằm được. Tớ thương mẹ lắm, tớ cố gắng đòi ra với mẹ nhanh nhanh mà.


3h30, bs khám, bảo mẹ đã "mở" được hơn 5cm rồi. Thế là mẹ con tớ bị bác sĩ "tống" vào phòng sinh số 3. Tít trong góc cùng í. Hồi mẹ sinh chị BỐng ở phòng số 1 đấy. Ngay bên ngoài nên mẹ có thể nhìn thấy ba và bà ngoại. Còn lần này mẹ con tớ gần như bị "cách ly" luôn, nếu không có bs hay y tá nào lảng vảng bên ngoài. hic..hic.. Thế là mẹ con tớ "chiến đấu" bên nhau từ lúc đó. Mẹ đau lắm, những cơn đau dữ dội và kéo dài khiến mẹ gào khóc và lăn lộn trên bàn một mình, càng thương mẹ, càng muốn ra nhanh, tớ càng thúc nhiều hơn và không biết là làm mẹ đau hơn nhiều. . Mẹ lạy van bác sĩ cho mẹ xuống nếu mẹ chưa thể sinh được, nhưng bà bác sĩ í nhất định không cho. Tớ thương mẹ quá, vì mẹ bị đau lưng dữ dội mà. Giờ lại còn thêm những cơn co tử cung nữa. Mẹ lịm đi. Không còn cả hơi để thở nữa. Rồi mẹ cũng tự ngồi dậy để đỡ đau lưng hơn.


Mẹ cứ nhìn đồng hồ nhích từng giây, từng phút...Mẹ mong tớ chào đời lắm. Vì tớ nghe mẹ bảo "Con gái ơi, con thương mẹ thì ra với mẹ nhanh lên. Mẹ sắp không chịu nổi nữa rồi" - Thế là tớ trườn xuống, thúc một cái thật mạnh khiến mẹ hét lên "bác sĩ ơi, em rặn đây" - Bà bác sĩ phụ cho bác Dậu chạy vào, rồi bà í gọi bác Dậu sang. Lúc đó mẹ không còn kêu khóc nữa, mẹ biết là tớ sắp ra nên mẹ có nghị lực và quyết tâm sinh tớ thật "giỏi" mà. Mẹ sợ bị mổ, sẽ không tốt cho tớ mà. Ôi, lần này mẹ được cả kíp trực khen là "biết đẻ" nhé. Mẹ chỉ rặn có 3 hơi theo đúng chỉ dẫn của bác sĩ là tớ đã khóc oe oe rồi đấy. Mẹ nhỏm người lên, thấy tớ thật tròn trĩnh và hồng hào. Mẹ mãn nguyện lắm. Lúc đó tớ thấy mẹ cũng trào nước mắt đấy. Tớ được tròn 3,8kg nhé. Và rất ngoan.


Ah, lúc đau nằm một mình với tớ. Mẹ đã đếm đồng hồ và "ngắm" những dãy số tròn trĩnh. Mẹ thấy số 3419, 3493...Mẹ tự hỏi không biết trong số đó còn số 3456 cho con gái yêu của mẹ không nhỉ? (Ở viện mỗi bà mẹ và em bé có một cặp số giống nhau để phân biệt mà). Mẹ chỉ tự nhủ thế thôi, mà tới lúc bà bác sĩ lấy số đeo cho tớ và mẹ, thật tình cờ, bà lại lấy đúng số 3456 đấy nhé. Mẹ tớ rất mãn nguyện. Mẹ bảo thế là tớ sẽ rất may mắn và hạnh phúc (vì mẹ cầu được, ước thấy mà).


Đến hơn 8h thì mẹ con tớ được ra với ba Kều và bà ngoại. Mẹ mệt và đói quá. Còn tớ thì được bà ngoại bế, thật là sảng khoái. Tớ mở mắt nhìn bà, rồi ị một bãi phân xu to đùng nhá . Tới hơn 10h thì mẹ con tớ mới được về phòng ở. Tớ được ở phòng 305 (hồi trước chị Bống ở P304 đấy). Tớ ngủ ngon lành, ba Kều pha cho tớ một bình sữa non Mama 60ml, tớ tu một hơi hết luôn, hihi...Tớ ăn khoẻ nhỉ?


Ba mẹ và bà ngoại bảo, tớ rất ngoan, các bạn cùng phòng khóc lóc kêu la thế nào, mọi người ra vào nhộn nhịp ra sao tớ cũng vẫn ngủ ngon lành. Nhưng tớ hơi "xấu tính" chuyện ăn uống. Mẹ chưa có sữa, nên tớ phải bú bình liên tục. Mà mỗi lần bà ngoại pha 60ml nước + 1 thìa sữa, tớ uống sạch một hơi vẫn thấy thòm thèm đấy.


Tối qua mẹ con tớ đã được về nhà rồi. Công nhận là ba Kều dọn dẹp nhà cửa và sửa sang rất đẹp nhé. Nên tớ ngủ rất ngon. Mẹ đã có nhiều sữa, nhưng vì chưa thông tia sữa nhiều nên tớ bú không "đầy" miệng, thế là tớ phải làu nhàu để mẹ biết mà pha thêm sữa cho tớ đấy. Đêm qua ba pha một bình 60ml rồi, nhưng tớ vẫn thấy lưng lửng dạ, không thể nào ngủ được. Mẹ phải bảo ba pha thêm 30ml nữa. Tớ bú xong mới ngủ ngon được đấy...


Tớ sẽ bảo mẹ post video mà chị Bống vào "làm quen" với tớ cho mọi người chia sẻ niềm vui "đoàn tụ" với chị em tớ nhé. Giờ tớ lại bú mẹ và đi ngủ đây. Mẹ bảo tớ sướng nhất nhà, chỉ có mỗi việc ăn và ngủ thôi, hihi...Thế thì sao mẹ không tự nhỏ lại giống tớ nhỉ?