15 tháng 12, 2007

December 15, 2007




Thế là em Cua của mẹ đã tròn 2 tuần tuổi rồi. Hôm nay em bé nhà cô Loan (bạn cùng cơ quan mẹ,có bầu cùng ngày với mẹ luôn) cũng đã chào đời sau hơn 2 tuần cô chờ đợi. Nhưng em bé vẫn không chịu ra nên bác sĩ đã mổ cho cô ấy hôm nay rồi. Ôi, em bé cũng được 3.6kg nhé. Thích thật đấy! Cứ nghe một em bé chào đời là mẹ thấy rất phấn khích, rất tuỵêt diệu nhé. Ôi, đúng là cuộc sống hồi sinh nhỉ?


Em Cua thì đã biết hóng chuyện rồi nhé, em vẫn ngoan,vẫn ăn ngủ khoẻ. Và cái mũi vẫn cứ khọt khẹt thôi, thương em lắm lắm í.


Kỉ niệm em Cua tròn 2 tuần tuổi, mẹ quyết định mang len ra đan, he..he..tặng dì Trang và chú Shawn một đôi khăn nhỉ? Hi vọng là sau này Bống và Cua sẽ có 3 đứa em trai và 1 đứa em gái đẹp như thiên thần, nhỉ dì Trang nhỉ? hí..hí..

13 tháng 12, 2007

Em Cua yêu yêu


Lilypie 1st Birthday PicLilypie 1st Birthday Ticker

EM Cua của mẹ đây này. Thế là em sắp được 2 tuần rồi nhỉ? nhanh thế chứ lị. Vậy mà mẹ cứ ngỡ em mới sinh thôi í, hihi..Vì chẳng có máy ảnh để update hình em liên tục, nên toàn lấy ảnh hồi em 1 ngày tuổi ra làm "minh hoạ" thôi, vậy nên cứ tưởng em mới sinh là thế đấy.



Em vẫn ngoan lắm nhé. ăn rồi ngủ khìn khìn thôi. Đêm cũng chỉ dậy có 2 lần. Mà giờ đùi vế của em đâu ra đấy rồi, lại có thêm 2 cằm rồi...Giống heo con lắm rồi cơ. Yêu em lắm đấy. Mà em cũng hóng hớt lắm, cứ thức giấc là mắt láo liên, biết cười rồi nhé, cái mặt phởn phơ lắm nhé.

Mà em đã phải dùng tã giấy cho trẻ trên 1 tháng tuổi rồi. hic..cái mông của em bự quá.Dùng loại newborn số 1 cứ bị lòi ra ngoài, rồi ướt hết chăn đệm.Mà em dùng cũng tốn ghê, một bịch 20 chiếc em chỉ dùng được 3 ngày thôi,huhu..thế này thì mẹ chết xiền mua tã cho em mất. Trời lạnh thế này không thể "thả" em ra được, mí lại giặt chăn đệm cũng chết dở rồi. Vậy là mỗi tháng em nghiến của mẹ 300k tiền bỉm rùi còn gì?


Ba gọi điện về quê, ông bà nội đang làm mộ cho các cụ nên phải 2 tuần nữa bà nội mới lên được. ôi, không có bà ở đây mẹ con mình cũng vất vả nhỉ? Ba Kều cũng phải cố gắng nhiều nữa cơ. Đi làm thì thôi, về nhà là cắm mặt với đủ việc không tên, còn dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ, nấu nướng nữa chứ...


Sao nhà có 4 người thôi mà nhiều việc vặt quá nhỉ? Chị Bống đi học về tới nhà là bày biện đủ thứ, đi theo chị ấy mà dọn cũng mệt lắm rồi.

12 tháng 12, 2007

Một ngày của nhà mình

Một ngày của nhà mình



Hôm nay là ngày thứ 2, chúng mình chỉ có "một mình với nhau" đấy, các con nhỉ? Mẹ thấy vất vả hơn, mệt hơn nhưng mẹ tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn. Bà ngoại vào SG rồi, bà nội thì chưa lên được. Vì bà không đi được ôtô nên phải chờ ba Kều về đón. Thế là 4 người nhà mình phải "phối hợp chặt chẽ" với nhau thì công việc mới chạy êm ru được chứ?

Buổi sáng mẹ để báo thức điện thoại tiếng gà gáy từ 7h, nhưng hôm nào cũng chỉ có mẹ là tỉnh giấc đầu tiên. Rồi thì tha hồ mà hò 2 bố con dậy. Nhưng hôm nào gà cũng phải gáy vài lần thì mới lôi được ba Kều và chị Bống dậy. Như sáng nay, gà gáy chán rồi thôi đấy. Khi ba Kều dậy được thì cũng đã 8h, còn chị Bống phải mất thêm chục phút "khởi động" nữa.

Thật may là em Cua rất ngoan, em thường thức giấc từ lúc 6h30 nên thời điểm này em ngủ rất ngon. Và mẹ có thời gian đánh răng, rửa mặt, vệ sinh cho chị Bống, rồi cho chị ăn sáng, thay quần áo, chuẩn bị balô cho chị đi học. Còn ba Kều thì phải lấy quần áo trong máy giặt ra phơi (quần áo phải giặt từ đêm hôm trước mới kịp đấy) = Xong xuôi thì cũng vừa kịp đưa chị đi học.Hôm nào chị Bống cũng bị đi học muộn là vậy.

Rồi ba Kều mua đồ ăn sáng cho mẹ, hoặc mẹ sẽ tự nấu mì ăn, rồi ba mới đi làm. Lúc này chỉ còn mẹ và em Cua ở nhà, mẹ sẽ tranh thủ dọn dẹp nhà cửa (vì chị BỐng bày biện ra từ tối hôm trước rất kinh). Và mẹ cũng có thời gian nằm với em Cua một chút, hoặc sẽ online như thế này này. hihii...Chỉ có mẹ và em Cua ở nhà cũng buồn, vì em ngủ suốt. Nhưng mẹ cũng nhàn hơn, chỉ phải lo cho em ăn uống, ị tè và ngủ ngon thôi. Chỉ tội nghiệp em cái mũi vẫn khọt khẹt nên ngủ không ngon giấc. Thương em Cua lắm lắm.

Buổi trưa thì mẹ lại tự ăn một mình, hoặc ba Kều sẽ mang đồ ăn về cho mẹ. Buổi chiều thì ba sẽ lãnh nhiệm vụ đón chị Bống, tắm cho chị, đi chợ nấu ăn cho mấy mẹ con rồi ba lại đi làm. Còn mẹ thì chuẩn bị nước tắm cho em Cua.Mùa này lạnh, nên chậu tắm của em bao giờ mẹ cũng nhớ đập thêm nhánh gừng, rồi cho thêm vài hạt muối. Trước khi tắm, mẹ phải massage cho em nóng người và sảng khoái nữa. Em rất thích được massage, nên mẹ tha hồ "vần" em đấy, hihi. Rồi, mẹ sẽ ở nhà hò hét, đánh vật với chị bữa tối, vì chị cực mải chơi. Vừa ăn phải vừa nghịch cái gì đó mà hôm nào mẹ cũng phải "gầm" lên như hổ cái í (câu này của ba Kều đấy). Nhưng chị Bống thì quen rồi, nên chị cũng chả thèm phản ứng nữa.

ăn tối xong, chị Bống sẽ tự chơi một mình, hoặc lao lên giường ôm ấp, hôn hít em Cua trong lúc em còn đang say ngủ . Mẹ sợ nhất là chị yêu em kiểu "bạo lực" như thế, cứ nắm tay em mà nghịch, rồi sờ chân em...Cứ như với chị Bống, thì em Cua cũng là một búp bê mà chị vẫn hay chơi í. Rồi mẹ cho chị Bống uống sữa, vệ sinh cho chị trước khi ngủ. Hò hét chị đi ngủ cũng là một big problem của mẹ đấy.Mà chị thì "nghiện" ba Kều nên ba chưa về là chị không ngủ được.

Ôi, có vậy thôi mà hôm nào sớm lắm thì cũng phải gần 12h đêm ba mẹ mới đi ngủ được đấy. Một ngày của nhà mình cũng không phải quá bận rộn, phải không 2 nhóc con của mẹ? Giờ ba mẹ chỉ mong Cua nhanh lớn, bao giờ biết đi biết nói như chị Bống nhỉ?

Ừ, cũng còn lâu lắm, còn tốn nhiều công sức lắm

Anh em láng giềng

Dạo này dân tình sôi sục vụ Hoàng Sa- Trường Sa. Mình cũng hóng hớt nghe tin khắp nơi,khắp mọi miền...Mới nhảy ổ xong nhưng hôm nào cũng phải lượn lờ blog và tin tức cập nhật. Nghe tin bọn "anh em láng giềng" định chiếm đất nhà mình mà tức lộn ruột, nhưng vì niềm vui và thời gian dành cho em Cua nhiều quá, nên mình chẳng bình loạn gì cả. Đọc được bài này bên nhà em Cáo hay quá, mượn em í mang về nhà mình luôn. (Cáo cho chị đăng tin nhá, nhuận tin thì làm quà cho em Cua luôn nhá, he..he..)




**************************************************
Mấy hôm nay sôi sùng sục lên chuyện tranh chấp đất đai giữa nhà mình và nhà hàng xóm. Đánh nhau với nó hay tống đất vào mồm nó để nó để cho mình yên? Đau đầu quá.


Cái nhà thằng hàng xóm này đã gây sự với nhà mình có thâm niên từ thời cụ kỵ của ông cha mình cơ. Nhà nó là một loại đầu gấu lưu manh kỳ cựu. Nó cậy nó nhà nó rộng nhất làng, con nó đông nhất tổng nên toàn bắt nạt những nhà hàng xóm xung quanh.

Nhà mình, thì cũng thuộc dạng tầm thường, lại chơi toàn với các bạn hàng xóm yếm thế. Các hàng xóm kia nhiều lúc coi mình như đại ca, nhưng thực chất cũng chả giúp gì được nhau nhiều. Đấy là chưa nói có bạn bằng mặt mà không bằng lòng. Các bạn chơi xa xa thì cũng dừng ở mức xã giao thôi. Trong số các bạn ấy, có người chơi cả với mình lại chơi cả với thằng hàng xóm. Nếu mình nhờ các bạn giúp sức, các bạn ấy có giúp không? Không chắc. Thậm chí, có bạn chờ mình oánh nhau, nhảy vào hôi của, kiếm chác ấy chứ. Thế nên, mình thật là đơn độc nếu phải đánh nhau.

Bạn hữu xa gần nhiều năm nay cứ nghĩ mình với thằng hàng xóm này là anh em. Thực ra nó cứ xưng thế, bắt mình gọi thế chứ mình có muốn đâu. Tại mình nghĩ, ờ, cứ gọi thế với nó để nó đỡ bắt nạt và làm phiền mình thôi, chứ thật tình mình không muốn. Chẳng thế, có lần có người hỏi mình kể tên những người bạn, mình nhắc đến bạn Nhật, bạn Pháp, bạn Nga, bạn Anh, bạn Đức... Họ bảo thế không chơi với bạn Trung à? Mình bảo, Trung không phải là bạn, Trung là anh em. Họ ngạc nhiên hỏi lại mình: Anh em á? Mình đáp: Ừ, anh em. Vì bạn thì được quyền lựa chọn, còn anh em thì không.

Thằng hàng xóm ác ôn, bận thì định chiếm góc vườn mình để xây chuồng lợn, bận khác lại ra làm ra dáng anh cả dằn mặt mình khi mình có xích mích với bạn hàng xóm phía Tây Nam, bận này nó rắp tâm chiếm nốt cái ao cá nhà mình để nuôi ốc bươu vàng. Buồn thế.


Mình đang rối hết lên đây. Nhà mình, người già thì vốn bị nó đánh đập hù dọa nhiều rồi nên bảo mình là thôi, nhịn nó đi một tí cho yên thân. Mấy đứa trẻ mới lớn trong nhà thì hô đánh, đánh. Thậm chí, chúng đã hành động trước khi người lớn quyết định. Chúng đã dùng phi tiêu, găm 1 cái thư cảnh cáo lên chậu cảnh trước của nhà thằng hàng xóm. Mình và lớp người trưởng thành hơn một tí thì cho rằng phải nói chuyện tử tế mà kiên quyết với nó, một mặt đi vận động các nhà hàng xóm xung quanh ủng hộ, một mặt nữa mua côca, mua côn chùy của các bạn phía Tây. Trước mắt cứ thế đã, sau đó tùy tình hình sẽ tính sau.


Mình mới nghĩ đến đấy thôi. Nhưng mà vẫn có vẻ không ổn. Huhu...





11 tháng 12, 2007

Khọt khẹt!

Khọt khẹt! Tình hình là cái mũi của em khọt khẹt vài hôm rồi. Thời tiết không ổn với một em bé tí tẹo như em mà. Mẹ tra nước muối sinh lý liên tục, hút mũi cho em liên tục..Và cũng nghe em hắt xì liên tục luôn. Ấy vậy mà em ngoan ơi là ngoan, toàn nằm chơi một mình. Chẳng kêu la khóc lóc gì cả.

Đêm qua bà ngoại đã lên máy bay vào lại SG. Mẹ cũng buồn lắm. Vì chẳng có gì bằng bà ngoại ở gần mẹ con mình trong những ngày này. Nhưng bà phải vào vì còn nhiều việc. Hôm nay cúng mụ đầy năm cho em Nana nhà cậu Nam. Rồi bà phải về quê nội của mẹ để làm mộ cho ông bà nội mẹ nữa chứ. Nên mẹ không giữ bà lại được.

Bà vừa đi, thì mẹ được một cơn đau bụng quằn quại. Chưa bao giờ mẹ đau thế. Ba thì quá mệt nên ngủ say không biết gì. Mẹ cũng cố gắng chịu đựng cơn đau, không làm phiền ba vì ba quá vất vả rồi. Những ngày vừa qua thực sự là một sự căng thẳng và cố gắng rất nhiều của ba Kều. Nhưng rồi mẹ đau quá. Đau không thể nào chịu nổi. Mẹ đau tới mức vã mồ hôi trong khi 2 nhóc con của mẹ đắp chăn ngủ ngon lành. Ba cũng lo, lấy rượu gừng xoa bụng cho mẹ, rồi lấy nước nóng chườm...Vẫn không ổn. Ba gọi điện cho bác Yến. Bác nói đó là hiện tượng co thắt dạ dày. Lúc đó, đã nghĩ tới việc gọi dì Lê hoặc bà Doan sang trông 2 bé con để ba đưa mẹ đi viện rồi. Nhưng may quá, sau hơn 1h vật vã, cơn đau cũng lùi dần. Lúc đó phải 3h sáng rồi, ba mẹ mới được đi ngủ. Chỉ thương ba hôm nay có tiệc, bận bịu suốt cả ngày thôi.

Em Cua ngoan lắm nhé. Cả đêm hôm trước và đêm hôm qua em không ị nữa. Chỉ tè ướt bỉm thôi, rồi dậy ăn có 2 lần nên mẹ được nghỉ ngơi nhiều hơn. Cái mũi em khọt khẹt thế, mà em cứ nằm chơi một mình chán rồi lại tự ngủ (với điều kiện dạ dày em đang đầy nhé, không là em sẽ phá bĩnh ngay ).Bà ngoại cứ thương Cua lắm đấy. Bởi bà bảo, Cua làm mọi người thất vọng vì tưởng là con trai mà. Ừ, chắc ông bà nội cũng buồn, cũng thất vọng lắm đấy mà ông bà không nói cho mẹ biết thôi. Còn mẹ, cũng có lúc thoáng buồn khi nghĩ tới ông bà nội, cũng có lúc mẹ ước giá Cua là con trai để ông bà nội vui lòng...(vì ba Kều là con trai duy nhất mà)..Nhưng mẹ tin rằng, khi Cua lớn lên, thông minh, xinh đẹp...Ai cũng sẽ yêu thương Cua của mẹ thôi. Giờ thì mẹ yêu Cua lắm, yêu cái miệng chúm chím xinh xinh của em, yêu cái mắt mở to nhìn mẹ khi thấy mẹ lại gần hôn hít. Yêu cái ọ ẹ rất dễ thương của em mỗi khi em đói...

Chị Bống cũng yêu Cua lắm, ba Kều thì về tới nhà là bế Cua ngay. Mẹ biết, có lẽ ba cũng buồn, nhưng ba không muốn mẹ suy nghĩ và buồn nên ba luôn nói rằng, ba thương và yêu Cua nhiều hơn, vì Cua thiệt thòi hơn chị Bống mà...

Nhưng mà với mẹ, 2 thiên thần nhỏ là tài sản quý giá nhất rồi.