10 tháng 3, 2012

Viết cho mình

Em đã quen giấu nỗi đau của mình
Phía  sau đáy mắt..
Em đã quen giấu nhưng điều đắng chát
Trên môi mằn mặn nỗi niềm 

Em đã quen giấu nước mắt vào đêm
Nghe những nhớ thương trong tim mình cào cấu
Chẳng thể nào có ai hiểu thấu
Ngay cả chính em...

Em có lúc tưởng chừng mình hóa điên
Bởi tình yêu như con sâu trong lồng ngực 
Ngọ nguậy, đào sâu mục ruỗng 
Từng tế bào
Nhoi nhói trái tim...

Vậy mà em không thể quên anh
Dù tình ta chưa kịp thành kỉ niệm
Em phút giây chẳng còn là em nữa 
Viết cho anh nhiều mà chẳng hiểu tại sao

Anh đã đến bên em như một cơn mưa rào
Tưới mát em những ngày khô rát
Trái tim em vừa kịp ấm lên những nốt nhạc
Anh vội vã quay lưng
Em ngơ ngác giữa đời

Em hụt hẫng bỗng thấy mình chơi vơi
Cứ thảng thốt mỗi đêm không ngủ
Biết chẳng thể nào em có thể níu giữ 
Mà chẳng biết phải làm gì, 
Để vơi bớt nhớ anh...

(11/3/2012)

5 tháng 3, 2012

Dạ khúc

Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành
Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng.
Bỗng hiện lên trong em một kí ức xưa cũ, em lang thang một mình trên phố đông người…Lẻ loi và cô độc… Em cứ đi vô định và tự hỏi có con đường nào dành riêng cho em? Em tự hỏi trong dòng người xuôi ngược kia có bàn tay nào sẽ nắm tay em? Trong bóng đêm đặc quánh, em ngồi bó gối một mình, nước mắt chực lăn trên mi…Và rồi, em bỗng thấy cần một lời dịu dàng, cần một bàn tay vỗ về, ấm áp..Nhưng cái quá khứ như bóng ma ám ảnh, để rồi em vẫn lẻ loi đi về một mình mỗi nắng sớm, chiều hôm…
Thế rồi, em bỗng nhận ra một ngày, trái tim em lỗi nhịp trước anh. Một cái ôm rất nhẹ như anh từng ôm tạm biệt bao người bỗng như một tiếng chuông gõ thức tỉnh trái tim em. Nhưng em đã cố gắng xua đi, cố gắng không nghĩ tới điều đó…Để rồi chính em cũng không thể kiềm chế được những cảm xúc của mình khi ở bên anh. Và khi anh đặt nụ hôn ấm nóng lên môi em, em nhận ra rằng trái tim mình đã thật sự rung động. Một cảm giác bình yên, tin cậy khiến em như quên đi tất cả. Quên đi những mệt mỏi, lo toan, muộn phiền của cuộc sống. Nhưng em đâu có cần gì hơn thế? Em chỉ cần có anh hỏi han để “giấc trưa em yên lành” mà thôi. Mỗi ngày, em chỉ cần được nghe giọng anh nói, được nghe tiếng anh cười, được nghe những yêu thương vỗ về của anh…Là đủ cho những niềm vui nho nhỏ của em, đủ cho những khát khao trong trái tim em
Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng…
Anh có hiểu được những khát khao, bỏng cháy, nồng nàn trong câu hát chỉ có 8 chữ kia không? Như là lần hẹn cuối, để lần nào hẹn hò, chúng ta cũng đi hết được tận cùng của cảm xúc, của chờ mong, của yêu thương và ngọt ngào. Như thể lần nào cũng là lần hẹn cuối cùng, để chúng ta biết trân trọng từng phút giây ở bên nhau, anh nhé.

Cần tay níu để thấy anh còn gần
Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng
Cần thêm anh, cần thêm cho những khi em lo sợ
Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu.
Đã nhiều lần em ngồi ngắm những ngón tay gầy khẳng khiu của mình. Và thấy thương những ngón tay quá đỗi. Em gọi ngón yêu, gọi ngón nhớ, gọi ngón đợi, gọi ngón chờ, gọi ngón hờn giận, gọi ngón bình yên…Em nâng niu từng ngón tay của mình và tự hỏi rồi ai sẽ nắm tay em đi qua cuộc đời này? Khi anh nắm tay em lần đầu tiên, em đã hiểu rằng những ngón tay của mình rồi sẽ hết cô đơn. Em yêu lắm những cái nắm tay dịu dàng, có lẽ vì thế mà bao lần anh nắm tay em cũng không làm em thấy đủ, không làm em thấy bớt khát khao được anh nắm tay. Bởi vì “tay anh níu” là em biết được anh còn ở rất gần, rất rất gần bên em. Khi anh đan ngón tay trong tay em, em đã thấy trào lên cảm xúc được yêu và che chở. Cái cảm giác em được yêu thương đó có lẽ sẽ chẳng bao giờ em quên được.
Em có lần nói, có lẽ nụ hôn đối với em quan trọng nhất trong tình yêu. Bởi chỉ cần một nụ hôn, em sẽ nhận ra em có thật yêu người đó hay không và em cũng có thể cảm nhận được tình yêu của người đó dành cho mình. Và em đã yêu anh thật nhiều hơn, sau nụ hôn của anh, những nụ hôn dài, ngọt ấm. Nụ hôn của anh khiến lòng em ấm lại sau những thương tổn cuộc đời…Và trong phút giây, em bỗng cảm ơn số phận cho em được gặp anh, để em có được những phút giây bình yên hơn, có được những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến. Có được những ước muốn được chở che khi em lo sợ…Và có anh, em nhận ra rằng mình BIẾT YÊU.

Đã gần thế, thương gần rồi
Vẫn như anh còn xa rất xa
Vì đã vùi hết những ước mơ dịu ngọt
Em thêm cần anh đến muôn lần.

Nhưng, dù cho chúng ta đã gần nhau lắm rồi, đã thuộc về nhau hoàn toàn…em vẫn có những lúc cảm giác chông chênh, lo sợ…Em sợ tất cả chỉ là ảo ảnh, em sợ đó chỉ là giấc mơ mà một ngày nào đó khi bừng tỉnh, em sẽ hụt hẫng. Em chợt nhận ra nỗi nhớ anh đầy đến nỗi trái tim em sũng nước, em gần như có thể khóc bất kì lúc nào. Giữa chúng ta là sự khác biệt nhau về cách sống, về cá tính. Em luôn lo lắng, sợ hãi, hoài nghi…Anh mạnh mẽ và quyết đoán. Nhưng em tin rằng, đó chính là sự bù – trừ mà ông Trời muốn dành cho em và anh. Để chúng ta có thể dành cho nhau những “khuyết thiếu” của mình. Để anh đủ sức kéo em ra khỏi vỏ ốc của mình. Để anh đủ ấm nồng níu em lại với tình yêu dịu ngọt này. Và đó là cảm xúc của em, là những mong ước của em…Những ước mơ dịu ngọt mà em tưởng chừng không bao giờ còn trở lại, em tưởng chừng đã bị vùi chôn rất lâu rồi…Để một ngày em bỗng nhận ra, em cần anh đến muôn lần.

Thế tình nhé, xin về gần
Nối thêm yêu thương vào với nhau
Tình có dậy sóng vẫn cứ xin tình nồng
Nối em vào anh chiếc hôn đầu.

“Tình có dậy song vẫn cứ xin tình nồng” – có lẽ câu hát này tha thiết, nồng nàn nhất cho em. Cuộc sống của chúng ta còn rất nhiều khó khăn, còn rất nhiều lo toan,trách nhiệm và cả những ràng buộc. Em chỉ cần có anh đi bên đời, dịu dàng nắm tay em. Em chỉ cần chúng ta nối với nhau bằng những yêu thương dịu ngọt, bằng những nụ hôn dài, bằng những ngón tay đan những ngón tay…Em chỉ muốn được đi bên cạnh cuộc đời nhau mãi mãi như thế. Để mỗi sớm mai thức dậy, em lại thiết tha câu hát “thế tình nhé, xin về gần – nối thêm yêu thương vào với nhau” – Em chỉ cần được đi bên anh bình yên và nhỏ bé trong suốt cuộc đời này.Cho dù chỉ là chút tình nhỏ nhoi, muộn mằn…
Và, không được làm tri kỉ của nhau, em xin chúng ta được làm tri âm – để có thể đi mãi về cuối đường bằng những sợ tơ trời mỏng manh thương nhớ…

(Thùy Giang - cảm xúc từ âm nhạc)