10 tháng 3, 2012

Viết cho mình

Em đã quen giấu nỗi đau của mình
Phía  sau đáy mắt..
Em đã quen giấu nhưng điều đắng chát
Trên môi mằn mặn nỗi niềm 

Em đã quen giấu nước mắt vào đêm
Nghe những nhớ thương trong tim mình cào cấu
Chẳng thể nào có ai hiểu thấu
Ngay cả chính em...

Em có lúc tưởng chừng mình hóa điên
Bởi tình yêu như con sâu trong lồng ngực 
Ngọ nguậy, đào sâu mục ruỗng 
Từng tế bào
Nhoi nhói trái tim...

Vậy mà em không thể quên anh
Dù tình ta chưa kịp thành kỉ niệm
Em phút giây chẳng còn là em nữa 
Viết cho anh nhiều mà chẳng hiểu tại sao

Anh đã đến bên em như một cơn mưa rào
Tưới mát em những ngày khô rát
Trái tim em vừa kịp ấm lên những nốt nhạc
Anh vội vã quay lưng
Em ngơ ngác giữa đời

Em hụt hẫng bỗng thấy mình chơi vơi
Cứ thảng thốt mỗi đêm không ngủ
Biết chẳng thể nào em có thể níu giữ 
Mà chẳng biết phải làm gì, 
Để vơi bớt nhớ anh...

(11/3/2012)

Không có nhận xét nào: