2 tháng 8, 2007

ANH

Em không nhớ mình quen nhau từ khi nào. Chỉ nhớ rằng khi đó em mới là cô nhóc con 16 tuổi, với bao nhiêu nỗi buồn nặng trĩu trong lòng, chưa có một nỗi buồn nào trong tim. Và anh như một người anh lớn, ở bên em, động viên em, an ủi em, là niềm tin, là nghị lực sống của em...Với em, anh là một thần tượng, là một tấm gương để em phấn đấu vươn lên. Và em đã thắng, em đã vào Đại học như là mong muốn, ước nguyện của em và anh...


Lần đầu tiên em gặp anh - khi đó em đã là cô nhóc SV năm I, rụt rè, e ngại...Em đi cùng bạn bè anh, thấy thật ấm áp, gần gũi, thân thương...Anh càng trở nên gần gũi với em hơn. Em không lý giải được tình cảm của mình với anh...Em không dám chắc đó là tình yêu, nhưng thấy anh gần gũi và thân thương hơn bất cứ một người bạn nào...


Rồi vì em, anh ra HN học cao học. Anh muốn ở bên em, chăm sóc cho em, gần gũi em...Bởi ở SG, mà có khi anh lo cho em từng bữa ăn, giấc ngủ..Em vốn gầy gò, ốm yếu. Ngày nắng anh cũng lo, vì anh biết em không đi nắng được. Ngày mưa anh cũng lo, vì anh biết em sợ sấm chớp...đêm ngủ hay giật mình. Có lẽ, đó là lý do lớn nhất để anh ra HN. Để Anh ngày ngày đạp xe hơn 10km xuống với em. Vậy mà...


Không dưng, trái tim em rung động...Mà không phải với anh, với một người con trai khác. Tình cảm ấy em cũng không biết gọi tên, nhưng khác hoàn toàn với anh. Anh biết, và anh đau khổ...Anh lại lặng lẽ rời xa em, mà lòng anh đau đớn, xót xa...Em hiểu hết, biết hết, thương anh nhiều lắm...Mà không biết làm sao! Em vốn vụng về trong việc thể hiện tình cảm. Đôi vòng tay mã não, anh khắc tên em tặng trong ngày sinh nhật em vừa tốt nghiệp Đại học, đã thay anh nói lên tất cả. Em giữ gìn chúng, như vật báu của mình...


Rồi mối tình cào cào bọ xít đó, cũng không ở bên em lâu. Em hiểu được cảm giác hụt hẫng, trống vắng, đau khổ trong tình cảm là như thế nào...Và, anh lại bên em, chia sẻ với em, lắng nghe em...


Thời gian trôi đi. Anh vẫn một mình. Đôi lần em vào SG, anh đưa em đi chơi, lang thang chỗ nọ chỗ kia. Nhưng trước anh, dường như ngôn từ của em hoá đá...Em không thể nào nói với anh những tình cảm, suy nghĩ của mình. Em cứ buốt lòng nhìn anh lặng lẽ giữa dòng đời. Anh thú nhận, vì quá yêu em mà không một người con gái nào lấp đầy khoảng trống trong anh...


Rồi anh có bạn gái, cô bé đó em chưa từng gặp, nhưng đã từng gọi điện nói chuyện với em. Giọng cô bé thật dễ thương, hờn dỗi. Cô bé bảo em rằng, em muốn gặp chị- muốn biết người mà anh ấy thương yêu nhiều như thế nào. Em phải động viên cô bé đó rằng, với em- anh là một người ANH TRAI thật sự...Nhưng rồi, cô bé đó cũng không chịu được sự lạnh lùng trong trái tim anh, không chịu được cái bóng của em quá lớn...


Em lại yêu. Lần này đau đớn hơn nhiều. Em bị dối lừa. Sức khoẻ, tinh thần hoàn toàn suy sụp...Anh là người duy nhất em kể hết tất cả. Anh lại một lần nữa ngay lập tức bay ra...Em tưởng rằng, khi gặp anh- em có thể sà vào lòng anh mà khóc thoả thích. Bởi anh luôn là chỗ trú ngụ BÌNH YÊN nhất của em. Vậy mà...gặp anh, em lại tỏ ra dưng dưng, hờ hững, cứng rắn, rằng...cái nỗi đau kia chẳng là gì đối với em cả. Anh biết, em đang dối lòng mình...


Một thời gian dài, em chống chếnh, em hụt hẫng...Anh vẫn luôn là điểm tựa của em. Em nhận ra rằng, anh là người đàn ông duy nhất ngoài tình yêu với em, còn có cả tình thương bao la...Em nhận ra rằng, với anh - em sẽ không bao giờ phải đau khổ, không bao giờ phải rơi nước mắt, em sẽ được yêu thương, bao bọc...Nhưng, em không thể đến bên anh, bởi em sợ mình sẽ làm anh đau khổ nhiều hơn, em không có quyền tước đi của anh một HẠNH PHÚC TRỌN VẸN...



Rồi em quyết định lấy chồng, cũng nhanh như chính em không thể tin được. Em sinh con, em có bao nhiêu chuyện đau đầu, bao nhiêu điều khổ tâm...Anh lại là người duy nhất em gọi phone lúc nửa đêm, khóc đã đời với anh, rồi im lặng...EM cũng không hiểu vì sao, bất kể khi nào em đau khổ nhất, em buồn bực nhất, em lại vô thức gọi cho anh. DÙ đã bao lần em tự nhủ, em sẽ không liên lạc với anh nữa, em muốn anh sẽ có một mái ấm, một người phụ nữ yêu thương anh, chăm sóc cho anh, anh sẽ có những đứa con, sẽ có hạnh phúc...Em thật mâu thuẫn, bởi đó là mong ước thật lòng của em cho anh, nhưng cũng lại sợ người phụ nữ đó sẽ lấy mất đi chỗ trú ngụ BÌNH YÊN của em...


16 năm rồi, anh vẫn yêu em như ngày ấy, vẫn lo cuống lên khi thấy em bất an...


EM có HẠNH PHÚC khi có được tình yêu của anh không? Hay chính tình cảm của anh khiến em dằn vặt vì em không thể đáp trả, không thể bên anh, không thể chăm sóc anh như một người phụ nữ bình thường???


Bởi, có lẽ, tình cảm của em với anh lớn hơn rất nhiều, thiêng liêng hơn rất nhiều TÌNH YÊU trai gái. Với em, anh còn hơn cả ruột thịt vậy. Còn anh, anh nói rằng, anh có thể coi ba mẹ em là ba mẹ, có thể coi các em em như em ruột của mình...nhưng với em, anh không thể coi em là EM GÁI...


Bởi, có khi nào tình yêu hạ cánh xuống thành tình bạn được đâu???

1 tháng 8, 2007

August 01, 2007

Dạo này thường xuyên mất ngủ. Chẳng hiểu vì sao thế! Về quê 1 tuần, tưởng được nghỉ ngơi, ai dè còn mệt mỏi hơn với đủ thứ chuyện và bực bội trọng người. Thôi, mặc xác. Dẹp hết lại, ta về trú ngụ trong cái phòng bé tẹo của ta là ok rồi.


Giờ khó ngủ, vì nằm ngửa thì em bé đạp dữ dội, nằm nghiêng thì đau nhừ cả người. Cái lưng tưởng chừng muốn gãy vụn ra vậy. Có đêm nằm khóc rưng rức vì buốt không chịu nổi. Rồi nằm thì nghĩ ra đủ thứ mà lo, nào tiền sữa, tiền điện thoại, tiền nợ ngân hàng...Cứ quay như chong chóng trong đầu mình vậy. Bớt ức chế tinh thần vì chồng đã đi làm. Thấy công việc của anh cũng tiến triển tốt đẹp, mình lại thêm việc làm giúp anh sổ sách, giấy tờ...Nhưng làm rồi lại thấy bực mình. Cái tính mình cứ thấy chướng tai gai mắt là ngứa miệng, không chịu nổi. Thế nên có hôm 2 vợ chồng cãi nhau nảy lửa toàn những chuyện không đâu.


Hôm qua thì cãi nhau vì em L - có phải bỗng dưng mình "dị ứng" với nó đâu cơ chứ? Thì nó xấu người, mình không ghét con gái xấu người. Nhưng ghét con gái xấu nết, vừa lười, vừa hay buôn chuyện, hay tụ tập bè phái...Thế thì làm việc sao được? Viết chữ còn sai chính tả, có cái hoá đơn của khách cũng viết đi viết lại, sai lên sai xuống...Mình phản ứng với chồng thì anh bảo mình là cá nhân, là để tình cảm xen vào công việc. Ơ hay, mình đang vì công việc đấy chứ? Ai đời một đứa học kế toán ra thì làm bồi bàn, còn một đứa học PTTH thì ngồi làm kế toán, nhìn nó viết cái hoá đơn thôi là muốn ngứa mắt rồi..Ờ, cái nhau một hồi, tự dưng anh bảo "Sao em không có lòng tốt với người xấu nhỉ?" thế là buồn cười quá, cười toe , hết cả giận nhau...


Thứ 2 vừa rồi, về HN - định bụng mua phiếu siêu âm, nhưng người ta không bán sớm, bực mình chút xíu với cậu bs trẻ măng, vì mọi lần mình vẫn mua sớm được. Rồi thì đi cắt tóc, về chồng bảo nhìn càng bướng, càng buồn cười. Ghé siêu thị mua đồ ăn cho con gái, cho cháu Hến. Sữa bột từ ngày 1/8 (tức hôm nay) sẽ lên giá 20% = 470k/ hộp. Mà mỗi tháng con gái nghiến của mẹ 2 hộp rồi. Giá mà có xiền, mua liền một lúc cho con chục hộp, hic...Nhìn thấy cái microwave Sanyo, thèm dã man, cứ đứng ngắm nghía "em" í mãi. Giá mà có xiền nhỉ? mình sẽ rinh em í về luôn. Lúc sinh nở chắc là sẽ cần em í lắm lắm...

Giờ không còn nghén nữa, cũng đã có thể uống sữa cho bà bầu rồi, nhưng đành "cai" để dành cho con gái. tháng nào cũng mất 650K tiền thuốc rồi, chiều mai đi khám, siêu âm và mua thuốc còn chưa có tiền, chưa lĩnh lương cơ...Sao chán thế nhỉ? ai đó bảo, thiếu một chút thì thấy đủ, chứ đủ rồi lại thấy chán...Nhưng nếu thiếu nhiều chút như mình thì sao nhỉ? còn chán hơn í chứ?

Ừ, thôi, mình vẫn luôn tự nhủ rằng cái gì cũng chỉ có tính chất giai đoạn, rồi mọi chuyện sẽ ổn, rồi cuộc sống của mình sẽ bớt gánh nặng, bớt lo toan hơn...


Mình vẫn rất lạc quan, rất tự tin vào tương lai cơ mà...Trời sẽ không phụ niềm tin của mình, phải không?