Em biết, nói với anh điều này có vẻ như thừa, khi nhìn vào ánh mắt
anh đầy nghị lực, đọc những lời văn của anh đầy ngạo nghễ trước bệnh
tật. Em chưa từng được gặp anh, cũng chưa nghe giọng nói của anh bao
giờ. Em cũng không nhớ em và anh "quen" nhau từ tình huống nào nữa, hình
như là từ một cái note về "bàn là" của anh thì phải, ôi cái trí nhớ
siêu phàm của em! Nhưng điều đó nào có quan trọng gì, anh nhỉ? Hình như
cũng chỉ có đôi ba lần anh em mình chat vài câu chuyện phiếm. Nhưng em
đặc biệt "hâm mộ" anh đấy, anh biết không?
Em, một đứa
rất "lành", đến bây giờ câu nói bậy nhất cũng chỉ đến từ "đéo" khi mà em
quá ức chế vì một chuyện gì đó, thế mà lại rất thích cái giọng chửi
người, chửi đời tưng tưng của anh. Đọc văn của anh không hề có cảm giác
bậy, không có cảm giác tục, chỉ thấy đằng sau cái giọng chửi đó là một
chữ TÂM rất sáng. Em lặng lẽ dõi theo từng cái note của anh, từng bài
thơ của anh, và cũng ít khi comment ở bên nhà anh nữa. Bởi đôi khi không
phải cái gì cũng có thể nói được bằng lời, anh nhỉ?
Nhưng,
em đặc biệt thích những bài thơ, những note, những câu anh viết cho
Bũm, những câu thơ trong trẻo như giọt sương rơi chạm vào tận đáy trái
tim của người đọc:
Bụng mẹ kết thành đêm
Ủ hạt mầm nắng ngủ
Nơi bầu đêm con thở
Nắng của đời ba xanh...
Những
câu thơ thật sự làm trái tim em rung động. Một người cha phải yêu vợ,
yêu con nhiều lắm lắm, mới có thể viết những lời thơ như thế, "Nắng của
đời ba xanh..."
Văn có thể là sự phóng tác, tưởng
tượng...nhưng thơ nhất định phải thật có cảm xúc mới viết được thơ hay,
những câu thơ của anh trong veo và rất TÌNH, rất đậm. Em trở thành fan
hâm mộ bạn Bũm từ những câu status anh viết cho Bũm, từ những câu thơ
trong veo anh viết cho con. Em cũng trở thành một mụ đàn bà ghen tị với
chị Hòa, vì những note và stt anh viết cho vợ đầy thương yêu và trân
trọng. Là phụ nữ, chúng em cũng chỉ mong được yêu đến thế thôi, chị Hòa
nhỉ? Em vẫn lặng lẽ dõi theo và cầu chúc hạnh phúc cho anh chị đấy nhé.
Rồi
một thời gian, em thấy anh viết những stt khi đang nằm viện, những dòng
đầy hài hước và phiếm họa. Nhưng em cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng
anh chỉ bệnh bình thường thôi. Cho tới khi đi chia tay anh Trần Quốc
Quân đi BL, em mới được nghe các anh chị nói chuyện về bệnh tình của anh
và...ngỡ ngàng. Từ đó, em chăm chỉ sang "nhà" anh và lắng nghe bạn bè
nói chuyện về anh hơn. Hôm share thông tin anh cần xin máu, em đã không
cầm được nước mắt. Em đã muốn chửi "tiên sư bọn virus" - nhưng rồi, em
đã học được một câu chú "Omani, pad de hum" mà bạn em bảo, nếu thành tâm
hát câu chú này hàng ngày, điều kì diệu sẽ tới. Em cũng đang mong điều
kì diệu sẽ tới với anh và mọi người.
Em là đứa
không biết show tình cảm của mình, lúng túng và vụng về với những lời
thăm hỏi...Nhưng lúc nào cũng cầu mong trời phật phù hộ cho anh, cho
những người thân yêu của anh. Em cứ nghĩ rất nhiều về anh, về mình, về
cuộc đời này....Em đã trải qua nhiều khó khăn,nhưng so với anh bây giờ
đâu có hề hấn gì? Em chỉ lên cơn đau dạ dày một tí mà mặt đã tái dại, đã
kêu la làm nũng người yêu...hic. Nhìn thấy anh vẫn mỉm cười, vẫn ngạo
nghễ trước những con virus tai quái mà em thấy mình thật xấu hổ...Cuộc
đời này vô thường, nhưng cuộc đời cũng rất mong manh...Bởi vậy chúng ta
cần phải chiến đấu và thật kiên cường, anh nhỉ?
Em nói
"hãy vững vàng, anh nhé" - dù em biết rằng anh luôn vững vàng, bởi vì em
biết anh hiểu rằng anh cần biết bao nhiêu cho chị Hòa, cho Bũm, cho gia
đình, cho bạn bè, cho những người thân của mình...Và cả với bọn em,
những người bạn facebook, có người đã gặp anh, có người chưa gặp anh
nhưng đều thích đọc những gì anh viết nữa chứ? Sự lạc quan và mạnh mẽ
của anh đã truyền cho em một nghị lực sống và vượt qua những khó khăn
trước mắt đấy, anh ạ. Em đã từng nghĩ trước đây, nếu có dịp gặp anh,
chắc em sẽ xin anh cho được là em gái. Ấy thế mà cho đến tận giờ em vẫn
chưa được gặp anh nhỉ? chưa một lần được nói chuyện với anh nữa...
Nhưng
em nhất định sẽ vào thăm anh, một ngày thật gần, anh cho phép nhé. Lúc
đó, có thể em sẽ chẳng nói được nhiều như em đang viết thế này đâu, nên
giờ phải viết thư "xin phép" trước đấy. Anh nhất định sẽ khỏe, em sẽ mời
anh chị và Bũm lên BN chơi, anh nhé.
Sẽ trở về nhà và thật tươi vui, anh nhé.
Em Thùy Giang
1 nhận xét:
Tôi cũng thích những status, những bài của Đinh Vũ Hoàng Nguyên, biết cả vụ cần máu. Có điều bản thân mình chưa có cách gì giúp được blogger này.Bản thân tôi thì luôn trong tình trạng thiếu máu, hic
Đăng nhận xét