30 tháng 8, 2006

Nhiều chuyện

1. Lại một ngày mưa tầm tã. Mình chẳng hiểu sao lại thích những cơn mưa.Hồi còn SV, đi mưa chẳng bao giờ mang áo mưa cả.Thích cảm giác những giọt nước mát lạnh hắt vào mặt, vào người. Dường như khi đó, mình thấy lòng bình yên hơn. Cuộc sống có quá nhiều phức tạp, đôi khi chồng bảo "em chẳng làm lãnh đạo được đâu. Lãnh đạo phải có mưu, mà em thì thẳng tính và thật thà quá"..Ừ, từ nhỏ, ba mẹ đã rèn cho mình tính tự lập, thật thà, ngay thẳng. Nhớ có lần đi học về, nhìn thấy tiền rơi ngoài đường mà không dám nhặt. Còn chạy về hỏi mẹ "Mẹ ơi, con thấy ai làm rơi tiền ngoài kia, có nhặt được không mẹ?"-Mẹ đã cười ngất khi nhìn mặt con bé học lớp 4 đang rất "nghiêm trọng". Và mình luôn thấm nhuần một điều rằng "Đói cho sạch, rách cho thơm"! Lớn lên mẹ bảo "Ừ, con sống ngay thẳng, thật thà có người không thích nhưng sẽ không làm hại con”.. Vậy mà không phải đâu mẹ, cuộc sống khắc nghiệt hơn con tưởng nhiều. Đôi lúc mình cũng không biết tại sao, thấy mệt mỏi và chán nản.



2. Mình bị shock, sốc thật sự khi nghe tin có đơn kiến nghị gửi lên tận GĐ nói rằng mình “ăn tiền” học sinh, mình chèn ép học sinh để lấy tiền. Trời ơi! ĐÓ là một đòn chí mạng cho mình. Từ ngày còn là học sinh, mình đã vô cùng kính trọng và nể phục cô giáo chủ nhiệm. Với mình, cô là một người mẹ thứ 2 luôn sẵn lòng lắng nghe và chia sẻ với mình. Và khi mình quyết định theo nghề giáo, cô là người hài lòng và vui nhất, vì mình đã theo nghiệp của cô. Mình cũng luôn tâm niệm sẽ mang theo hình ảnh của cô- một nhà giáo mẫu mực- như một tấm gương sáng để mình sống và học tập. Hơn 5 năm là giáo viên trường này, chưa bao giờ mình nặng lời với học sinh tới mức gọi các em là ANH, CHỊ và xưng TÔI. Mình thương các em học xa nhà, xa bố mẹ nên có gì các em cần, mình đều hết lòng giúp đỡ. Chính vì điều đó, năm nào, khoá nào cũng có nhiều học sinh yêu quý và coi mình như một người chị, một người bạn lớn của các em. Mình hạnh phúc và tự hào về điều đó. Mình cũng đã từng nói với các em rằng “Cô chỉ dạy các em 1 năm thôi, nhưng tình cảm cô trò sẽ còn mãi. Và tài sản lớn nhất của người giáo viên là tình cảm của học trò”. Chẳng lẽ chỉ vì điều đó, cũng có người ganh ghét, tị hiềm? Mình đã khóc, đã khổ sở. Nhưng các em động viên mình “ Cô yên tâm, bọn em luôn ủng hộ cô. Bọn em khẳng định là chẳng có học sinh nào của cô làm điều đó”. Mình biết chứ, mình tự tin rằng chẳng có học sinh nào ghét mình như vậy. Vì mình chưa bao giờ cho phép đối xử không công bằng với các em, chưa bao giờ mình ghét học sinh nào hay trù dập hs nào cả. Lương tâm nghề nghiệp không cho phép mình làm điều đó. Mình thấy ghê sợ con người nào đó, vì muốn ngoi lên mà phải tìm mọi cách dìm người khác xuống. Mình ghê tởm. Đáng sợ cái gọi là thủ đoạn trong cuộc sống như vậy. Nhưng mình cóc sợ đấy,mình vẫn sống đàng hoàng và thành tâm đấy. Vẫn có nhiều học sinh yêu quý và chơi với mình đấy. Làm gì được nào? Sao mà đáng ghét thế??? Cũng là một bài học, cô T bảo mình tốt quá, thật quá cũng sẽ bị hại. Ừ, mình phải thay đổi thôi, sẽ sống thu mình hơn, khép mình hơn. Sẽ chỉ có gia đình, con gái, học trò…Chấm hết! Trả lại nhé cái chức Bí thư Đoàn mang nhiều phiền phức. Trả lại nhé cái ước mong đứng trong hàng ngũ Đảng. Mặc dù ai cũng muốn phấn đấu cho lý tưởng, cho tương lai…Nhưng Đảng viên làm gì khi mà mình bị quá nhiều sự soi mói, dựng chuyện để dìm mình xuống, làm mình quá suy sụp tinh thần?



 3. Có lần 2 vợ chồng tranh luận, khá gay gắt. Chồng bảo “Sao anh chưa nói hết câu em đã cãi được câu rưỡi rồi?” mình điềm nhiên trả lời vì vợ chồng nói chuyện để hiểu nhau, bình đẳng. Anh có phải là bố em đâu mà bảo là em cãi. Hừm! Mình ghét lắm cái kiểu chồng chúa, vợ tôi. Có lần chat với aS, S hỏi theo em vì sao phụ nữ lấy chồng? Ah, vì sợ ế mà thôi. Đến 99% phụ nữ có ý nghĩ đó, chỉ vì không nói ra thôi, rồi sau đó mới là cần một chỗ dựa, cần một điểm tựa này nọ. ôi, thế thì tội nghiệp đàn ông quá. Tội nghiệp gì hả anh? Thế không phải đàn ông lấy vợ cũng vì lòng tự ái à? Cũng vì muốn thể hiện rằng ta có khả năng duy trì nòi giống à?(Và nếu chẳng may vợ đẻ con gái thì đổ lỗi ngay là loại đàn bà không biết đẻ). Và cũng không phải là vì cần có oshin không công à? Sao dạo này em cực đoan thế? Không đâu anh, em chỉ nhìn cuộc sống thực tế hơn thôi…Mà cũng tại đàn bà, nhẫn nhịn nhiều, chịu đựng nhiều nên đàn ông mới lấn tới. Đau xót bao nhiêu khi ngày ngày vẫn đọc đâu đó thông tin có bao nhiêu người phụ nữ thiệt mạng, thương tích do chính những người đàn ông mà mình yêu thương, cung phụng gây nên. Buốt lòng lắm…



4. Cô bạn trong SG cầu cứu G ơi làm thế nào mà giữ aH ở lại,anh í định bỏ mẹ con T để đi Dung Quất làm. Hic..một câu hỏi khó trả lời. Làm sao mà giữ chân một người đàn ông khi họ muốn ra đi??? Ừ thì T hãy tâm sự, hãy bàn bạc với anh í, hãy nói với anh í những suy nghĩ của mình, cảm nhận của mình. Không được đâu G ơi, anh í không thèm nghe T nói nữa, không bàn bạc gì nữa. Thế thì nguy hiểm rồi. Biết làm thế nào được nữa…Ngẫm đi ngẫm lại, cái sự đi đến- ở lại của đàn ông cũng “giá trị” nhỉ? Chẳng biết rồi cô bạn sẽ làm thế nào? Nhưng điểm yếu nhất của cô bạn, là đã không hoà hợp được với mẹ chồng. Người đàn ông nào cũng yêu mẹ mình, dù đó là tướng cướp. Sao T không hiểu điều đó, để đừng ganh tị với mẹ chồng tình cảm của chồng nữa???Và cũng vì mâu thuẫn đó mà tình cảm vợ chồng sứt mẻ. Mình nghĩ rằng mãi mãi T không lấy lại được khoảng trống của anh H nữa…Chỉ mong rằng,bạn sẽ hạnh phúc nhiều hơn khi con gái lớn lên, khi aH hiểu được những suy nghĩ và tình cảm của bạn, khi mọi chuyện đã êm trở lại. Mình cũng làm mẹ rồi, xót lòng lắm nếu con không hạnh phúc, hay vì con dâu, con rể mà sứt mẻ tình cảm mẹ con…Mình thuộc lòng bài học đầu tiên làm vợ, làm con dâu là phải biết yêu thương bố mẹ chồng thật lòng, chân tình. Đó là “hậu phương” vô cùng vững chắc cho mình và con. Bởi vậy đôi khi Kều vẫn ganh với mình vì luôn được bố mẹ chồng bảo vệ, ủng hộ.Anh ơi, em luôn sống thật là mình, vì em nghĩ con đường ngắn nhất để đi tới TRÁI TIM chính là từ TRÁI TIM…



5. Đọc blog của bạn bè, của mọi người mà thấy “mê” quá. Mọi người nhìn nhận cuộc sống, xã hội sâu sắc, chứ không “ngây ngô” như mình. Lâu lắm rồi chẳng viết lách gì, cảm xúc dường như chai cứng lại. Nhưng blog đã làm cho mình SỐNG trở lại, rưng rưng trong lòng khi nhìn thấy hình bóng mình trong blog của CHỊ. Nhìn thấy sự hồn nhiên, tươi trẻ trong blog của EM mà đầy những rung cảm cuộc sống, sâu sắc và mặn mà…Nhìn thấy sự lạc quan yêu đời trong blog của BẠN…Và mình, vững lòng hơn để đối mặt với cuộc sống. Hôm nay chị DangH bảo mình, cuộc sống là một cuộc chiến. Em cần phải mạnh mẽ để “chiến đấu”. Vâng, em mạnh mẽ rồi chị ạ, vì em có gia đình,có con gái,có học trò, có bạn bè, có chị..Em tin, chị cũng sẽ vững lòng và mạnh mẽ…



6. Ghé quán chè Huế, lại lan man nhớ về Huế, ngẫm về Huế. Mình vẫn nói với bạn bè mình (đàn ông) rằng, nếu ai cần một người VỢ thật sự, hãy về Huế. Mình thật sự ngưỡng mộ con gái Huế, đảm đang và dịu dàng. Chị mình, công-dung-ngôn-hạnh đủ cả. Chẳng phải như mình, lúc dịu dàng, khi thì như MẸ CỌP. Dường như lúc đó, cái con sư tử trong mỗi người phụ nữ sống dậy…



Ờ, dù sao mình cũng không ế, thế là ổn rồi, phải không?