2 tháng 3, 2011

Đi về phía biển


Em cứ đi mải miết về phía biển
Nỗi cô đơn như sóng dâng đầy

27 tháng 2, 2011

27/02

Đến hơn 10 năm rồi, hôm nay mình mới leo lên những bậc cầu thang thấp thấp của khu tập thể Giảng Võ. Vẫn cảm thấy mọi thứ rất gần gũi và thân quen. Vẫn cảm thấy như lần đầu tiên rón rén đi lên từng bậc cầu thang ấy với tâm trạng xao xuyến và hồi hộp. Mọi thứ gần như không thay đổi gì, chỉ những tường vôi là cũ đi, chỉ những bậc thềm là dường như mòn đi hơn vậy... Hơn 7h, mình đã ôm một bó hoa đứng trước phòng 209 gọi : "Bác ơi" và chỉ vài chục giây sau bác đã đứng trước cửa, cười rất tươi "Ôi, Giang hả?" - "Dạ, con tới chúc mừng bác ngày 27/2" - Bác vui lắm, cười mãi, bác kêu sao lâu lắm không thấy G tới chơi? Bác vẫn nhắc G suốt đấy, 2 đứa nhỏ khỏe không? ....(Ôi, bác làm mình xúc động vô cùng vì chừng đó năm rồi bác vẫn nhận ra mình, bác vẫn quan tâm tới cuộc sống của mình và biết mình đã 2 con..)

Thắp hương bác trai, mình thấy giận anh vì không cho mình biết tin khi bác mất. Mọi kí ức xưa bỗng hiện về, căn hộ 209 đã từng rất gần gũi và thân thương với mình mỗi cuối tuần. Mỗi lần tới nhà là ríu rít trò chuyện với bác gái, là ngồi bàn luận "chính trị, thời sự" với bác trai...Cũng chẳng hiểu sao 2 bác yêu quý mình đến vậy, cả chị M của anh cũng coi mình như một đứa em nhỏ, chị thường hay mua quà cho mình và rất quan tâm tới mình...

Hôm nay hẹn với chị M tuần sau sẽ qua nhà chị chơi. ^^. Nhanh quá, thời gian trôi nhanh quá. Bác gái vẫn khỏe mạnh và vui vẻ, ấm áp như ngày nào, nhưng dấu ấn thời gian cũng đã khắc sâu trên gương mặt bác, bác gầy hơn nhiều.

Mình thấy thật vui và ấm áp. Cảm ơn bác và mọi người vẫn luôn nhớ con. Con không có DUYÊN được làm con dâu bác, nhưng con luôn coi hai bác và chị M như là gia đình của mình, cho dù hơn 10 năm rồi con không ghé qua, vì "tế nhị"...

Và cảm ơn anh, mối tình đầu rất đẹp, rất trong sáng và thiêng liêng của em.... 14 năm rồi chúng ta vẫn là những người bạn tốt. Có thể chia sẻ, có thể bông đùa, có thể nói cười và thân thiết.

Cuộc sống đôi khi chỉ là những niềm vui nhỏ nhoi và đơn giản vậy, đúng không anh?