19 tháng 4, 2008

Chuyện vợ chồng

1. Trưa nay ngồi nói chuyện với EM. EM kể về gia đình trong nước mắt. Kể về người cha mà nỗi sợ hãi vẫn hiển hiện từng chi tiết trên khuôn mặt. Mình cũng rơi nước mắt. Cha em - một người đàn ông phong độ, 46 tuổi, trẻ trung, đẹp trai và là..cán bộ nhà nước. Một người mà, nếu không biết chút gì, sẽ nghĩ rằng thật may mắn cho người phụ nữ nào được làm vợ. Vậy mà mẹ em - một người đàn bà hết mực vì chồng, vì con, hi sinh sự nghiệp ở nhà chăm sóc gia đình- thì luôn bị cha em hành hạ cả thể xác và tinh thần. Những trận đòn roi, những lời rủa xả, những câu sỉ nhục mà không ai nghĩ lại có thể thốt ra từ một người đàn ông "sáng sủa" như cha em. Đấy là những lúc cha em "lên cơn" - em bảo thế. EM và em trai em-sợ cha nem nép. Từ bé tới lớn, sợ nhất là mỗi lúc sơ sẩy để mất một thứ gì, thì chắc chắn, em sẽ bị một trân mưa đòn roi và những lời chửi mắng. Em đi học xa, nhớ mẹ, nhớ em trai...nhưng lại sợ về nhà gặp cha. Bởi chỉ cần về quá 3 ngày thôi, thì thể nào cha em cũng kiếm ra cớ gì đó mắng chửi, thậm chí đánh đập em. Nhưng,khi hết "cơn" thì cha em rất thương vợ, thương con, chiều em và chăm sóc gia đình chu đáo lắm. Tôi nghe em kể, nước mắt cũng vòng quanh. Thương em, cô bé ngoan ngoãn, chăm chỉ. Tôi vẫn rất thương yêu và quý mến em trước giờ, tôi cũng linh cảm hoàn cảnh em có gì đó "đặc biệt" nhưng không ngờ...Chẳng biết an ủi và động viên em thế nào, tôi chỉ nói với em rằng, tôi rất thương em, và tôi mong em sẽ vươn lên, sẽ thành công trên con đường sự nghiệp của mình...Nói chuyện với em, tôi nghĩ rằng cha em đã bị một chứng bệnh tâm lý, một quá khứ như thế nào đó đã ảnh hưởng rất lớn tới tính cách của cha em. Và em bảo, bà nội em là người nổi tiếng hà khắc cả vùng. Tuổi thơ của ba em cũng đầy đòn roi và nước mắt, thậm chí, ông nội em đã từng bị bà nội trói vào cột nhà và đánh.

2. Ba mẹ tôi, cũng lấy nhau vì yêu nhau. Một người ở miền Bắc, một người ở miền Trung- nơi nắng lửa, gió Lào bỏng rát. Nhưng, DUYÊN NỢ đã gắn kết 2 con người. Ba tôi thiếu vắng tình yêu thương của mẹ từ nhỏ. Bà nội mất khi ba mới 3 tuổi. Ba mẹ gặp nhau ở trường Ngân hàng- học cùng và yêu rồi lấy nhau. Mẹ bảo, hồi đó mẹ suy nghĩ giản đơn lắm. Thấy ba nhiệt tình, yêu mẹ hết lòng thì mẹ yêu và lấy thôi. Chứ cũng có biết quê quán ba ở đâu đâu, có dịp nào về được đâu. Chiến tranh, địa lý xa xôi mà. Ba mẹ lấy nhau gần 6 năm mới sinh tôi. Mẹ bảo, những tháng ngày đó, ba mẹ rất hạnh phúc. Chưa bao giờ ba nặng lời với mẹ, ba thương yêu và chiều chuộng mẹ hết lòng. Nhưng khi bắt đầu có con, đứa lớn, đứa nhỏ ra đời. Cuộc sống ngày càng khó khăn khi mẹ sinh em Nam bị đau mắt, bệnh tật triền miên...Thì bà mẹ bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Tuổi thơ của tôi cũng đầy nước mắt, tôi trở lên lỳ lợm và lỳ đòn. Tôi chẳng nhớ bao nhiêu lần gánh đòn thay mẹ và 2 em. Nhưng lúc đó, tôi không thấy đau. Tôi không khóc. Tôi nhìn cha tôi trân trân. Và khi cha vất roi đi rồi, thì nước mắt tôi tuôn rơi xối xả. Tôi khóc không ngăn được. Bởi tôi tủi thân, tôi nghĩ vì sao cha tôi- một người luôn thương yêu và chiều chuộng tôi hết mực- lại có thể đánh tôi như thế???!!! (ba mẹ lấy nhau lâu mới có con, nên khi có tôi, ba tôi thương và chiều tôi lắm). Giờ ba mẹ đã già rồi, vẫn thường khắc khẩu nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra ba yêu thương mẹ con tôi hết lòng. Cái yêu thương của ba khắc nghiệt, nhưng sâu sắc và trầm ấm. Ngày tôi sinh con, ba gọi điện mười mấy lần từ Sài Gòn ra. Ba không nói chuyện với tôi, nhưng ba lo cho tôi từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Ba luôn thương tôi là con gái duy nhất của ba mà khi lấy chồng rồi lại vất vả nhất. Thật lạ, tuy ba mẹ thường mâu thuẫn. nhưng tôi chẳng ghét ba bao giờ, tôi gần mẹ, chuyện gì tôi cũng tâm sự và kể cho mẹ nghe. Nhưng ngày đầu tiên khi đi học ĐH xa nhà, tôi nằm khóc, người tôi nhớ nhất là BA tôi...

3. Tôi lấy chồng. Nhiều lần sau này, tôi vẫn nói với chồng tôi "Em chẳng bao giờ nghĩ có thể gặp lại anh. Càng không bao giờ nghĩ em có thể yêu và lấy anh" - Chúng tôi lấy nhau cũng là DUYÊN NỢ. Cái DUYÊN NỢ gắn kết chúng tôi- 2 người bạn xa nhau gần 9 năm trời mới gặp lại. Tôi cũng chưa kịp hiểu mình yêu chồng như thế nào trước khi cưới. Chỉ đơn giản, hồi đó tôi đang khủng hoảng tinh thần, và anh là người vực tôi dậy. Anh là điểm tựa cho tôi khi đó. Nhưng làm vợ anh rồi, tôi luôn hết lòng vì anh, vì gia đình và vì những đứa con của chúng tôi. Thật ra, chúng tôi có khá nhiều điểm tương đồng, anh tôn trọng cuộc sống riêng của tôi, tôn trọng công việc của tôi, tôn trọng bạn bè của tôi. Nên so với bạn bè mình, tôi là người hiếm hoi có chồng rồi vẫn có thể chơi rất thân với bạn trai, thậm chí là những người trước đây đã từng tán tỉnh tôi. Có lẽ anh hiểu tính tôi. Có lẽ anh quá tin tưởng tôi. Nhưng, anh chẳng bao giờ ghen với bạn bè tôi cả. Tôi cũng thế, tôi có thể chơi với bạn anh rất thoải mái. Thậm chí còn thân hơn anh thân với bạn nữa. Nhưng chúng tôi thường xuyên có mâu thuẫn, có những bất đồng. Mà vì những điều rất vụn vặt. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Nhưng những lần chúng tôi to tiếng không kiềm chế được, con gái lớn của tôi rất buồn. Nó ngồi thừ người nhìn ba mẹ. Lúc đó, tôi quên mất sự hiện diện của con, tôi chỉ biết lồng lên vì lòng tự ái của mình, mà đúng ra là vì sự ích kỷ của mình mà không quan tâm tới phản ứng của con. Cho tới lần, nó ôm bà ngoại và bảo, nó không thích ba mẹ to tiếng với nhau. Tôi giật mình, một đứa trẻ con hơn 3 tuổi, nó đã biết nhìn nhận và suy nghĩ như người lớn. Nó yêu ba, quấn quýt với ba. Nhưng cứ mỗi lần chúng tôi giận nhau, nó lại dần xa ba...Điều đó, khiến tôi đau lòng. Nhưng, rồi cũng chỉ vài hôm, nó lại nhào vào ba, lại xoắn lấy ba..Bởi vậy, những khi cơn giật lên đỉnh điểm, những khi tôi muốn từ bỏ. Thì tình cha - con của chồng và con gái, lại níu tôi lại. Tôi tự nhủ, mình sẽ kiên nhẫn hơn, sẽ kiềm chế hơn...

Và rồi, bỗng dưng suốt cả chiều nay, tôi cứ lẩn thẩn nghĩ thật nhiều tới những cặp vợ chồng, những người bạn, người chị, người anh tôi biết. Tôi hiểu rằng, 2 con người- ở 2 môi trường sống khác nhau, 2 hoàn cảnh khác nhau, 2 nền giáo dục gia đình khác nhau...thì khi về ở với nhau, tất nhiên sẽ có mâu thuẫn. Quan trọng là mình giải quyết mâu thuẫn thế nào thôi. 5 năm, 10 năm..hay 20 năm nữa...thời gian sẽ giúp chúng tôi tìm được tiếng nói chung. Tôi tỉnh mộng ra rằng, không như mong ước tuổi 20 tươi đẹp về một gia đình luôn luôn có tiếng cười, luôn luôn có niềm vui...Vì nếu như thế, có lẽ cuộc sống cũng nhàm chán lắm.

Thật ra lúc này, tôi muốn đi xa, muốn đi xả stress. Tôi stress quá rồi. Chỉ còn níu vào tình yêu và sự chăm sóc 2 cô con gái, để không bị gục ngã mà thôi...

16 tháng 4, 2008

Lẩm cẩm...

huhu, mình lẩm cẩm thật rồi. Cái drap giường bị rách, nên hôm qua đi Metro thấy có bộ drap cotton thêu đẹp quá, lại rẻ nữa, có 189k thôi. Thế là hí hửng ôm về. Về tới nhà em Hạnh, mở ra thì thấy thiếu một cái vỏ gối nằm, đã hậm hực nhưng lại tự nhủ vì mình bất cẩn không kiểm tra trước nên đành nghiến răng chịu. Hôm nay lại hí hửng bảo cô em bọc drap vào cho mình. Thì "Chị ơi, sao kéo mãi không vừa" . Trời ạ. Thì ra mình lấy nhầm size rồi, ai đời nó in cái size 1m2 x2m to tổ bố ngoài bì mà không đọc. Hic. hâm quá. Điên quá. Đành phải đi kiếm thêm vải rồi mang ra hiệu may cho họ may lại cho chứ sao nữa? Tưởng rẻ, hoá đắt. Chán cho cái tính nghễng ngãng, lẩm cẩm của mình. Mà giờ lẩm cẩm thật rồi đấy. Ngu lắm. Không thương được.

***************************************************

Khi bước đi trên đường dài mệt mỏi
Em dừng lại níu vào kỉ niệm xưa.
Nơi có anh-những tháng ngày dịu ngọt
Như bóng cây dịu mát ven đường....

Anh yêu nhé, dù 50 năm nữa
Tình chúng mình xanh mãi tuổi 20.
Ta có duyên mà không có NỢ
Thì chữ DUYÊN kia cũng đã thắm TÌNH...

(Viết trong lúc đói, he..he)