3 tháng 3, 2012

NGUYÊN ƠI - VỮNG VÀNG, ANH NHÉ!

Em biết, nói với anh điều này có vẻ như thừa, khi nhìn vào ánh mắt anh đầy nghị lực, đọc những lời văn của anh đầy ngạo nghễ trước bệnh tật. Em chưa từng được gặp anh, cũng chưa nghe giọng nói của anh bao giờ. Em cũng không nhớ em và anh "quen" nhau từ tình huống nào nữa, hình như là từ một cái note về "bàn là" của anh thì phải, ôi cái trí nhớ siêu phàm của em! Nhưng điều đó nào có quan trọng gì, anh nhỉ? Hình như cũng chỉ có đôi ba lần anh em mình chat vài câu chuyện phiếm. Nhưng em đặc biệt "hâm mộ" anh đấy, anh biết không? 

Em, một đứa rất "lành", đến bây giờ câu nói bậy nhất cũng chỉ đến từ "đéo" khi mà em quá ức chế vì một chuyện gì đó, thế mà lại rất thích cái giọng chửi người, chửi đời tưng tưng của anh. Đọc văn của anh không hề có cảm giác bậy, không có cảm giác tục, chỉ thấy đằng sau cái giọng chửi đó là một chữ TÂM rất sáng. Em lặng lẽ dõi theo từng cái note của anh, từng bài thơ của anh, và cũng ít khi comment ở bên nhà anh nữa. Bởi đôi khi không phải cái gì cũng có thể nói được bằng lời, anh nhỉ? 

Nhưng, em đặc biệt thích những bài thơ, những note, những câu anh viết cho Bũm, những câu thơ trong trẻo như giọt sương rơi chạm vào tận đáy trái tim của người đọc: 

Bụng mẹ kết thành đêm

Ủ hạt mầm nắng ngủ

Nơi bầu đêm con thở

Nắng của đời ba xanh...


Những câu thơ thật sự làm trái tim em rung động. Một người cha phải yêu vợ, yêu con nhiều lắm lắm, mới có thể viết những lời thơ như thế, "Nắng của đời ba xanh..." 

Văn có thể là sự phóng tác, tưởng tượng...nhưng thơ nhất định phải thật có cảm xúc mới viết được thơ hay, những câu thơ của anh trong veo và rất TÌNH, rất đậm. Em trở thành fan hâm mộ bạn Bũm từ những câu status anh viết cho Bũm, từ những câu thơ trong veo anh viết cho con. Em cũng trở thành một mụ đàn bà ghen tị với chị Hòa, vì những note và stt anh viết cho vợ đầy thương yêu và trân trọng. Là phụ nữ, chúng em cũng chỉ mong được yêu đến thế thôi, chị Hòa nhỉ? Em vẫn lặng lẽ dõi theo và cầu chúc hạnh phúc cho anh chị đấy nhé. 

Rồi một thời gian, em thấy anh viết những stt khi đang nằm viện, những dòng đầy hài hước và phiếm họa. Nhưng em cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng anh chỉ bệnh bình thường thôi. Cho tới khi đi chia tay anh Trần Quốc Quân đi BL, em mới được nghe các anh chị nói chuyện về bệnh tình của anh và...ngỡ ngàng. Từ đó, em chăm chỉ sang "nhà" anh và lắng nghe bạn bè nói chuyện về anh hơn. Hôm share thông tin anh cần xin máu, em đã không cầm được nước mắt. Em đã muốn chửi "tiên sư bọn virus" - nhưng rồi, em đã học được một câu chú "Omani, pad de hum" mà bạn em bảo, nếu thành tâm hát câu chú này hàng ngày, điều kì diệu sẽ tới. Em cũng đang mong điều kì diệu sẽ tới với anh và mọi người. 


Em là đứa không biết show tình cảm của mình, lúng túng và vụng về với những lời thăm hỏi...Nhưng lúc nào cũng cầu mong trời phật phù hộ cho anh, cho những người thân yêu của anh. Em cứ nghĩ rất nhiều về anh, về mình, về cuộc đời này....Em đã trải qua nhiều khó khăn,nhưng so với anh bây giờ đâu có hề hấn gì? Em chỉ lên cơn đau dạ dày một tí mà mặt đã tái dại, đã kêu la làm nũng người yêu...hic. Nhìn thấy anh vẫn mỉm cười, vẫn ngạo nghễ trước những con virus tai quái mà em thấy mình thật xấu hổ...Cuộc đời này vô thường, nhưng cuộc đời cũng rất mong manh...Bởi vậy chúng ta cần phải chiến đấu và thật kiên cường, anh nhỉ? 

Em nói "hãy vững vàng, anh nhé" - dù em biết rằng anh luôn vững vàng, bởi vì em biết anh hiểu rằng anh cần biết bao nhiêu cho chị Hòa, cho Bũm, cho gia đình, cho bạn bè, cho những người thân của mình...Và cả với bọn em, những người bạn facebook, có người đã gặp anh, có người chưa gặp anh nhưng đều thích đọc những gì anh viết nữa chứ? Sự lạc quan và mạnh mẽ của anh đã truyền cho em một nghị lực sống và vượt qua những khó khăn trước mắt đấy, anh ạ. Em đã từng nghĩ trước đây, nếu có dịp gặp anh, chắc em sẽ xin anh cho được là em gái. Ấy thế mà cho đến tận giờ em vẫn chưa được gặp anh nhỉ? chưa một lần được nói chuyện với anh nữa...

Nhưng em nhất định sẽ vào thăm anh, một ngày thật gần, anh cho phép nhé. Lúc đó, có thể em sẽ chẳng nói được nhiều như em đang viết thế này đâu, nên giờ phải viết thư "xin phép" trước đấy. Anh nhất định sẽ khỏe, em sẽ mời anh chị và Bũm lên BN chơi, anh nhé. 

Sẽ trở về nhà và thật tươi vui, anh nhé. 

Em Thùy Giang

Về quê

Trời mưa và lạnh, loay hoay mãi rồi cuối cùng cũng quyết định về quê. Hôm nay giỗ bà ngoại là lý do đầu tiên, lý do thứ 2 là ba mẹ chỉ còn ở nhà vài hôm nữa lại đi SG rồi, nên cũng muốn về với mẹ một hôm. 

Ngoại đi xa 4 năm rồi, mà mỗi lần về cậu, nhìn lên ban thờ thấy bà cười hiền hậu vẫn cảm giác như bà ở đây, vẫn như đang ôm lấy đứa cháu gái bướng bỉnh, hay khóc nhè ngày nào "Lấy chồng đi con, cái Thúy Láng lấy chồng lâu rồi, mà nó bằng tuổi mày đấy con ạ" - câu mà bà hay nói với mình nhiều nhất từ khi mình 24 tuổi đến tận khi...lấy chồng. Mình là đứa cháu ngoại gần bà nhất, sống với bà nhiều nhất. Hồi nhỏ bị ba mẹ gửi về ở với bà, nhớ ba mẹ cứ ra ngõ đứng ngóng, ông bà chiều lắm. Mỗi hôm đi mẫu giáo về, chỉ cần chào ông bà xong, sà vào lòng bà khi bà đang nấu bếp là biết thế nào cũng có ngô nướng, khoai nướng chờ sẵn rồi. Mà hồi xưa còn toàn được ăn khoai "cám lợn" nữa chứ. Ngoại cứ nấu cám cho khoai vào là mình lén moi trộm khoai lên ăn. :)) Lạ thật, cái đứa ngơ ngẩn như mình, nhớ nhớ quên quên như mình mà có những việc xa lắc xa lơ, từ cái thời mình 3-4 tuổi vẫn còn nhớ như in. Đến giờ vẫn nhớ những việc từ hồi đó, nhớ hôm cưới cậu út, cả nhà nháo nhác tìm chú rể thì mình đã chạy một mạch ra sân kho làng, kéo cậu về để đi đón dâu (lúc đó còn đang mải chơi đáo, haha). Nhớ cứ mùng 1 Tết là các dì tụ tập ở nhà mình, rồi cùng đi bộ về bà ngoại, nhớ mình đứng ở cầu ao nhà cậu Hồng ngóng ba mẹ, ai hỏi "bố con đâu?" là lắc đầu nguây nguẩy "Con không có bố" (Vì hồi đó ở miền Nam ra, kg hiểu từ "bố" là gì mà :D), nhớ lần cậu Kiên đi đón ở mẫu giáo về, cậu làm kẹp chân vào xe đạp, thế là ăn vạ ông bà cả buổi tối...Nhớ cứ lẵng nhẵng bám theo ông ngoại xem ông đóng xe cải tiến vì tưởng những viên bi sắt của ông là kẹo...Nhớ những hôm mùa hè ngủ được bà ngoại xoa lưng, kể chuyện, hát ru..nhưng hôm nào cũng khổ sở vì nằm phía trong thì sợ bà Hỏa (là bà hàng xóm bị còng lưng, nhà bà Hỏa phải đi qua cái cửa sổ giường của bà ngoại), nằm ngoài thì sợ ma...Nên hôm nào cũng rúc vào nách ngoại mà vẫn sợ run lập cập. Mình yêu ngoại kinh khủng, những năm tháng đi học xa, mỗi lần về nhà thì chỉ muốn về ôm ngoại, được ngoại muối dưa, cà, làm tương cho ăn...Nhớ cái dáng chân tập tễnh của ngoại mà lúc sắp mất vẫn nấu cơm, vẫn phơi thóc, vẫn cặm cụi làm tương...Mình chưa bao giờ thích ăn tương của ai, kể cả tương Bần, nhưng lại mê lắm món tương của ngoại...Mình nhớ miếng cà nén của ngoại muối mằn mặn và ròn tan trong miệng, mùa hè ăn với canh cua hay nước rau muống luộc thật là đã...

trước ngày ngoại mất, mình không ở nhà, bạn Cua khi đó vừa mới sinh được gần 4 tháng, ốm đau quặt quẹo...Nghe tin bà mất mà lòng mình đau buốt. Mình ân hận vì trước đó nghe tin bà ốm, đã chuẩn bị đồ nhưng lại không về nữa vì trời rét quá. Ngoại bảo mẹ "Nói con G đừng cho con Cua về nữa, mưa rét khổ thân ra" . Ân hận vì Tết năm đó không về được, không được ôm bà lần cuối, không được nghe bà kể chuyện từ ngày bà đi bế mình lúc mẹ mới sinh...Có những chuyện bà kể đi kể lại không biết đến bao nhiêu lần mà mình vẫn muốn nghe, vẫn muốn nghe bà kể lại mãi...Như cái chuyện bà vào Phú Yên chơi, mình đã "mặc cả" với bạn Thúy (Cầm) là "Thúy cho Giang chung bà với Thúy rồi bao giờ bà Giang vào G lại cho Thúy chung" - mình có 2 cô bạn thời ấu thơ đều tên là Thúy và bây giờ đều đã "thất lạc" nhau. 

Về quê bây giờ, mình vẫn được mẹ và các dì, các em "chiều" nhất - lâu lâu nay mỗi năm chỉ về quê có 1-2 lần vì ba mẹ cũng không ở nhà, mình thì bận bịu, các con còn nhỏ....Nhưng về lần nào cũng thấy thân thương, vẫn thấy từng kí ức tuổi thơ hiện lên tha thiết...Đi qua bưu điện thì nhớ những ngày đứng chờ chia thư, thế nào ngày nào mình cũng có vài lá, rồi đứng chờ lấy nhuận bút...Những năm cấp 3 đã biết tự lo cho bản thân bằng tiền nhuận bút rồi đấy...Cái cảm giác lần đầu tiên có bài đăng báo, bị đám bạn ở lớp đè suýt bẹp ruột không thể quên được...Đi qua thư viện huyện thì nhớ những buổi chiều không phải học cũng nói dối ba mẹ để ra thư viện ngồi đọc sách (ba hồi xưa cấm mình đọc sách ghê lắm, hic, không hiểu vì sao ba cấm nữa)...cái thư viện thân quen với mình từng cái bàn, cái ghế, từng góc tường, đọc tới mức không còn gì để đọc thì mang cả sách nuôi trồng cây và chăn nuôi gia súc gia cầm ra đọc...Cái thời của mình hồi xưa thật khổ sở vì văn hóa tinh thần, chấp nhận bị ba đánh một trận đòn thật đau để được đọc cuốn Áo trắng hấp dẫn...Mà sau này đó cũng là một kỉ niệm của mình với Áo Trắng....Đi qua trường cấp 3 cũ, lại nhớ bạn bè và thầy cô...Tuổi thơ nhiều nước mắt nhưng tuổi thơ cũng thật ngọt ngào...

Tranh thủ chạy về thắp hương bà, tối tranh thủ ôm mẹ ngủ một đêm, mai lại tiếp tục cuộc sống cũ, với những thói quen và công việc hàng ngày...Chợt nhận ra bây giờ, mình đã "trầm" lại rất nhiều...

Nhớ ngoại lắm, ngoại ơi...

(Thái Bình 3/3/2012)

1 tháng 3, 2012

Viết cho người yêu cũ

Chúng mình ngày xưa đã rất yêu nhau
Em đã khóc vì anh bao nhiêu là nước mắt
Nước mắt giận hờn - ghen tuông - hạnh phúc
Nhưng chẳng thể nào chạm-đến-trái-tim nhau...

Em đã từng nghe tim mình quặn đau
Khi một mình - đi về từ sân bay ngày ấy
Nước mắt ướt đầm những tổn thương, vụng dại...
Rồi cũng bình yên, suốt những tháng năm dài...

Em tưởng chừng như chẳng thể yêu ai
Bởi những hoài nghi - giật mình - sợ hãi...
Bởi những yêu thương biến thành nghi ngại
Em cuộn mình trong vỏ ốc riêng em...

Rồi có ngày chúng mình đều nguôi quên
Những năm tháng ngọt ngào tưởng chừng không phai nhạt
Anh bây giờ đã có người con gái khác
Biết yêu anh và biết chạm-đến-tim-anh...

Nếu nói rằng em chẳng thể hờn ghen
Thì dường như không phải là em lắm...
Nhưng rất thật, từ trái tim, sâu thẳm
EM chân thành và nói "chúc mừng anh"...

Trái tim em giờ cũng đã yên lành
Trước ánh mắt chân thành của một người đàn ông khác.
Người ấy không tặng em những bản nhạc
Nhưng cũng đã chạm được vào sâu thẳm trái tim em...

Tình yêu rất hiền, tình có nhớ - có quên
Em đã đi qua anh như một vệt nắng
Anh đã đi qua em như một dấu lặng...
Chúng mình giờ...
Lại là BẠN của nhau...

26 tháng 2, 2012

Viết cho tình yêu (6) - Ghen

Đọc thơ người con gái khác viết cho anh
Cũng tha thiết, cũng nồng nàn quá đỗi 
Trái tim em như ngàn con sóng dội
Những hờn ghen rất đỗi thường tình...

Những vui-buồn-yêu-nhớ-giận-mong
Là cảm xúc rất thật của bao người phụ nữ
Khi trái tim đã thắp một ngọn lửa
Lửa yêu thương cùng với lửa ghen hờn...

Biết người ta liệu có yêu anh hơn?
Trong tình yêu làm sao em so sánh? 
Chỉ biết rằng anh cho em sức mạnh 
Bằng niềm tin và nỗi nhớ chân thành...

Em chẳng buồn đâu khi cô ấy yêu anh
Thương trái tim đàn bà muôn đời yêu vẫn vậy
Những khát khao, nồng nàn, run rẩy
Dẫu biết đàn ông rất rất đa tình....

Anh có cảm thương cô ấy không anh? 
Có bồi hồi khi đọc những dòng thơ ấy? 
Trái tim em - đàn bà- muôn đời vậy
Yêu càng nhiều, càng thấy chênh vênh....