28 tháng 10, 2006

8. Vẫn thơ






Forget me not - Hoa lưu ly



Em mỏng manh cánh nhỏ

Xao xác gió heo may

Nỗi nhớ gửi xa lắc

Phương Nam nhớ hao gầy



Hà nội mùa hoa sữa

Phương Nam nắng hanh vàng

Có thèm hơi se lạnh

Thơm mùi cốm heo may



Em nhỏ nhoi tím mây

Mỏng mảnh trong nỗi nhớ

Nhưng niềm tin- chờ đợi

Có khi nào tàn phai?



Đừng quên em nhé anh

Nơi phương trời xa lắc

Một người đi bằn bặt

Một người đỏ mắt mong....



27 tháng 10, 2006

7.Thơ nữa...

Hình như em khóc...


Hình như là em đã khóc

Mùa thu trở gió heo may

Hoa sữa ngọt ngào cuối phố

Rơi trong vàng lá chiều nay



Hình như là em đã khóc

Khi bước qua gốc phượng già

Kỷ niệm gọi về rát họng

Nhói lòng- ngọn lửa thời gian



Hình như là em đã khóc

Giờ này anh đã thật xa

Mình em về lại nơi hẹn

Thương thầm những tháng ngày qua....

6. Lại thơ

hì..hì..dạo này mình "có vấn đề", thơ với thẩn. Nhưng tự dưng mò ra những bài thơ xưa cũ, đọc thấy trong trẻo và nao lòng về ngày xa xưa. Giờ là những kỷ niệm đẹp đẽ. Post lên đây để lưu truyền con cháu. hì..hì..chứ cái tính hay quên của mình, thì thơ thẩn cũng thất lạc nhiều rùi...Bà con đọc, ráng chịu cái sự bực bội nhé, he..he..



Nói với người cũ



1. Xin một lần anh ngoái lại đằng sau
Hoa sữa Nguyễn Du trắng nồng nàn góc phố
Những đêm vắng ta ngập trong mưa lá
Những chuyện vui
Những chuyện buồn
Vu vơ...

Thế mà em lại chưa từng viết thơ
Để kỉ niệm rong rêu thành hoài cổ
Một sớm mai nhìn kỷ niệm rơi vỡ
Vết cứa trong em xa xót quá rồi

Nhưng cũng chỉ xin anh một điều thôi
Đừng lặp lại em với người con gái khác
Những câu nói
Những con đường
Bước lạc...
Để em còn thanh thản trên lối xưa

Thế mà anh lại quên kí ức mưa
Tháng 3 trở trăn trên mái đầu tóc rối
Những hạt mưa trắng nhoà rơi vội
Mắt em thành ngấn nước, trước người dưng

Cỏ may ơi, may được nỗi nhớ không?
Những đêm vắng
Và em
Anh...
Hoa sữa...
Hoa sữa ngập sâu trong từng hơi thở
Chỉ một lần anh dám nắm tay em

Em bây giờ chỉ một mình và đêm
Chẳng còn anh
Cũng không còn hoa sữa
Em cắn môi, nghe tim mình vụn vỡ
Lá xà cừ nhức nhối
Rụng.
Đơn côi...!
20.05.96

2. Có bao giờ anh đi cùng người ta
Xin anh đừng đi về con đường cũ
Hoa sữa ngày xưa giờ đã yên ngủ
Chỉ còn em với xác lá nhói lòng

Có bao giờ anh nhớ ngày xưa không?
Kỉ niệm cũ kết thành nỗi nhớ
Giờ mình em ngồi giữ và trăn trở
Anh lạ xa rồi...
Kỉ niệm bán được không?

Đã bao giờ đứng trước biển mùa đông
Anh cảm nhận sự cô đơn của cát
Sóng vô tâm mà nắng thì quá nhạt
Dã tràng xe đến bao giờ?
Mới lấp được biển sâu?!

Biết vậy mà, em có trách anh đâu?

21.05.96

Út






Mấy hôm nay nhà mình rộn rã vì Út. Và nguyên nhân mà bà chị già này vắng mặt 2 hôm trên 360 cũng là vì Út. Chạy như cờ lông công ngoài đường từ tờ mờ sáng tới 11h đêmmệt phờ người mà không hề biết mệt. Hai chị em đi mua sắm đồ đạc, dọn dẹp nhà cửa. Cô em dâu Út chỉ việc bế con về ở thôi, hic..hic...(Mình đúng là một bà chị chồng tốt bụng, hè..hè..Image).







Út tất nhiên là em Út của mình, có tên có tuổi hẳn hoi, nhưng mình vẫn thích gọi em là Út. Trong suy nghĩ, trong tình cảm của mình, em vẫn luôn là một đứa em nhỏ nhất, vẫn trẻ con và nông nổi (chả có "dáng" làm bố tẹo nào, buồn cười thế. Nhìn Út bế con, mình cứ ngỡ như Út đang chơi búp bê Image).



Út sinh ra, vào đúng lúc cả nước vô cùng khó khăn. Ba mẹ vẫn kể, lẽ ra ba mẹ chỉ định sinh có mình và em Nam thôi. Nhưng hồi đó mẹ ở Thái Bình rồi. Còn ba vẫn công tác trong Vĩnh Linh. Lần đó ba về phép khá lâu nhưng ba mẹ vẫn "kế hoạch" rất đàng hoàng đúng yêu cầu, mục đích. hì..hì...Hôm ba đi, sang Nam Định thì bị nhỡ tàu, thế là đành quay lại (thời đó phương tiện giao thông rất khó khăn nhé). Và đúng cái đêm ba quay lại đó, là đêm mẹ có Út. Khi mẹ phát hiện ra, thì Út đã thành hình hài. Mẹ thương Út nên không nỡ bỏ. Năm đó, mình mới hơn 4 tuổi, em Nam mới gần 2 tuổi. Ba lại đi xa, một mình mẹ 3 đứa con. hic..hic..Bái phục mẹ, giờ mình có mỗi Pota mà có lúc tưởng như kiệt sức...Kinh tế đất nước khó khăn, gia đình cũng khó khăn. Ba mẹ bán từ cái nồi nấu cơm tự động mang ra từ miền Nam, từ cái xe đạp để nuôi 3 chị em mà Út vẫn bị suy dinh dưỡng. Suy độ 3, cùng với một thằng bé cùng cơ quan mẹ nữa. Hai thằng bằng tuổi nhau, cùng vào viện và cùng bị bệnh viện trả về. Thằng bé kia không thể ở lại trần gian, đã bay về thiên đường. Mình tin, bé sẽ trở thành một thiên thần. Còn Út thì giống như một cái chai bị bóp méo, mẹ bế cũng sợ vì em chỉ là da bọc xương và đôi mắt rất sáng, thông minh, nhanh nhẹn...Út yêu ba mẹ, yêu anh chị nên em đã ở lại với gia đình mình...



Chuỗi ngày tuổi thơ của ba chị em, mình vẫn nhớ khi Út đi nhà trẻ, mình và em Nam đã học mẫu giáo, nhưng 2 chị em luôn trốn lớp để về nhà trẻ chơi với Út (mà khoảng cách giữa 2 nơi là hơn 1km đấy). Hồi í đường xá không đông đúc như bây giờ, không nhiều xe đạp xe máy nên 2 chị em yên tâm dắt tay nhau đi bộ. Ba chị em mình "dính" nhau như SAM vậy. Vì ba mẹ bận đi làm, nên 3 chị em ở nhà tự chăm sóc nhau. Năm mình học lớp 1, đã biết nấu nồi cơm bằng bếp dầu, biết tắm cho 2 em chờ mẹ về...Út nhỏ bé nhất nhà, nhưng em rất chăm chỉ, chịu khó. Khi mình ôn thi Đại học, khi mình đi học rồi. Em là người thay mình làm việc nhà và làm rất khéo. (Nam thì chỉ biết cắm nồi cơm điện, biết luộc rau muống, luộc trứng thôiImage). Và khi Nam cũng đi học, thì mọi việc nhà đều do em đảm nhiệm. Em rất thương mẹ, thương chị. Cái tình yêu thương của một - người-đàn-ông í. Rất tận tâm và chu đáo. Mẹ và các dì cứ luôn đùa gọi em là "thằng ở" vì em rất sạch sẽ và chu đáo. Mẹ đi làm về, thì đã có mâm cơm úp lồng bàn chờ sẵn, ăn xong mẹ đi nghỉ trưa, còn em lại rửa bát và cắp sách đi học...Quần áo của mẹ, của chị khi đi học về chơi, em cũng nhận giặt hết...Nhà trước, sân sau luôn sáng bóng, sạch sẽ...Chị nhớ, năm đó chị học hết năm 2, Nam bắt đầu thi ĐH, và em thì vào lớp 10. Hè nào, em cũng được mẹ cho lên chơi với chị, mà thời gian em lên chơi, luôn đúng vào lúc chị ôn và thi cuối năm. Thế là em cũng thành ôsin của chị luôn, hì.hì..từ đi chợ, nấu nướng, giặt giũ...Chẳng nề hà gì, miễn là chị có thời gian ôn thi và...ngủ. Có lần chị đùa, nếu về quê có ai hỏi Hà nội thế nào, thì em bảo là "Hà nội có một cái nhà 5 tầng to lắm. Mà tớ mới đi tới tầng 4 thôi" (Hồi đó chị thuê nhà ở trên tầng 4 mà)Image

Nhiều lắm những kỷ niệm về em, về những lần em chăm sóc chị cực kỳ chu đáo. Chị Hoa bạn chị mãi về sau vẫn kể lại chuyện chị ấy về nhà mình, bị ốm nên phải đi lên trường sau chị, và em đã chăm sóc chị ấy chu đáo hơn cả cô em gái chị Hoa. Và em lại rất khéo tay. Chị đi học xa, em thỉnh thoảng lại gửi cho chị một bức tượng em nặn bằng đất sét, hay em đẽo gọt bằng gỗ, em mài bằng đá...bạn bè chị cứ trầm trồ, suýt xoa...Và chị vô cùng tự hào. Khi lên chơi với chị, em sửa cho các chị cùng phòng từng cái đồng hồ hỏng, từng đôi guốc tuột quai nên ai cũng thương quý em. Vậy mà em lại thiệt thòi nhất nhà, vì gia đình khó khăn nên em luôn phải mặc lại đồ của anh Nam, luôn phải học lại sách cũ của chị để lại cho Nam rồi lại tới em...Thế mà em cũng chảbao giờ đòi hỏi, em còn mặc cả quần bò của chị "thải ra" nữa...Chị nhớ, chị thường cóp tiền mua đồ cho Nam, nhưng lại chả nghĩ là mua cho em, vì lúc nào cũng nghĩ em đã mặc đồ của Nam rồi. Thế mà khi em vào SG học ôn thi ĐH. Em đã luôn tích cóp tiền làm thêm để mua quà cho chị. Những bộ quần áo bạn bè chị cũng thán phục. Vì em luôn biết cách chọn màu, chọn kiểu phù hợp với chị. Đến ba cũng phải khen đó.



Chị rất tự hào về em, về Nam. Nhất là mỗi khi nhận thư em gửi và kể về cuộc sống, bạn bè và hoài bão...Nhưng SỐ em lận đận, thi ĐH 2 lần đều suýt soát điểm. Em đỗ Cao đẳng Ngân hàng nhưng không thèm học vì "Nhà mình anh Nam và chị Giang học ĐH, con cũng phải học ĐH". Rồi năm thứ 3 cũng toại ý em khi em đỗ ĐHKHTN HCM khoa tin. Nhưng mới học 1 học kỳ thì em chạy ra Hà nội làm ảnh kỹ thuật số cho anh Hoàng Hải (Giờ đã là tổng giám đốc PHÚ THÀNH nổi tiếng). Em chưa có một chút kinh nghiệm lẫn kiến thức, ban đầu chỉ làm chân ép ảnh, cắt ảnh...Rồi nửa đêm, khi nhân viên đã về hết, em đã tự học và trở thành một designer "cứng tay" của Phú Thành...Những nông nổi tuổi trẻ khiến em quyết định vay tiền và mở làm riêng tại Hải Phòng. Nhưng năng lực quản lý nhân sự của em còn yếu kém. Vì thế em đã đổ vỡ chuyện làm ăn. Đúng lúc đó em lại lấy vợ. Khổ sở, khó khăn trăm bề. Mẹ đã phải khóc vì thương em, vì thấy em vất vả quá. Thiệt thòi từ khi còn bé tí. Đến ngày ăn hỏi, ngày cưới cũng gặp đủ thứ trục trặc...







Mọi người xem có giống 2 bố con không ạ? Đây là em Út của tôi và cô con gái hơn 8 tháng tuổi của nó đấy ạ. Một ông bố 27 tuổi mà như thế này đây!



Nhiều chuyện xảy ra, cái tự ái đàn ông khiến em một lần nữa ra đi. Em quyết tâm vào SG làm lại từ đầu. Vợ con ở lại, trông cậy 2 bên gia đình. Con em sinh ra lại bị u máu. Mẹ mình lại một lần nữa khóc cho cháu. Mẹ quá thương 2 em. Chị cũng quá thương em. Vì em là Út, em lại giống chị khá nhiều ở tính cách thẳng thắn và rất tình cảm. Và vì thế, chị cũng thương vợ con em như là máu mủ ruột già. Chị cũng xót lòng khi thấy em quá vất vả, bươn chải trong cuộc sống. EM thậm chí chẳng kịp ăn một bữa cơm cho ngon lành...Ba mẹ, gia đình lại một lần nữa động viên, thuyết phục em ra HN làm việc và đi học thêm...Nhưng cái tự ái của người đàn ông không lo được cho vợ con, khiến cho em trở nên bướng bỉnh. Em khăng khăng không chịu ra, dù vợ em cũng thuyết phục và quyết tâm nghe gia đình đi học tại chức. Chị cũng nói hết lời với em. Ba thì hết ngọt tới tức giận. Mẹ thì héo hon...Vợ thì suy nghĩ. Em cũng cương quyết không ra. Vậy mà đùng một cái, em gọi cho chị và báo rằng em quyết định ra HN, chị tìm nhà thuê cho em...Chị vẫn nhớ cái cảm giác vợ em gọi cho chị, giọng như reo lên. Ba mẹ thì quá mừng...Thế là cả nhà rộn rã. Em về. Ba như trẻ ra. Ba nói cười liên miên. Mẹ như khoẻ lại. Mẹ hồ hởi đầy hạnh phúc...Vợ em cũng rạng ngời trong ánh mắt. Còn chị, suốt cả ngày hôm qua đi mua sắm cho em mà không biết mệt. Thật may, em thuê được nhà ngay và ngày hôm qua chuyển nhà rất đẹp, rất suôn sẻ...Chị và mẹ bảo nhau, có lẽ từ bây giờ em sẽ may mắn hơn...



Và chị, với tất cả tình yêu thương của một người chị gái, chị mong rằng mọi điều tốt đẹp nhất sẽ tới với em, với Út của chị. Mãi mãi em là Út mà chị yêu thương nhất. Lo lắng nhất. Chị yêu Nam, rất yêu nhưng chị luôn yên tâm về Nam, về sự chín chắn và cuộc sống của Nam. Chính Nam đã là người giảng giải và dạy cho em về cuộc sống, về giá trị gia đình. Và Nam là người tác động lớn nhất tới quyết định ra Bắc của em.



Chị cũng hạnh phúc, vì những khi khó khăn nhất, thì chị em mình luôn luôn bên nhau, thương yêu và giúp đỡ nhau. Chị cũng hạnh phúc, vì có 2 cô em dâu mà giống như em gái. Chị mong rằng Pota, Hến, và bé Na (mẹ đã quyết định sẽ đặt nickname cho bé nhà Nam là Na đấy) sẽ thương yêu nhau như là ruột thịt một nhà.



Chị yêu gia đình mình, yêu các em và các con của chúng ta.

26 tháng 10, 2006

4. Thơ

Mình em

Chỉ còn lại mình em
Trên con đường nhỏ
Nơi lần đầu anh nắm tay em
Ấm áp..
Bồi hồi
Hàng cây vẫn vô tình trút lá
Mùa thu về, heo hắt gió may

Chỉ còn lại mình em
Đêm nay....
Cây hoa sữa nghiêng mình góc phố
Kỷ niệm ngọt môi
Dịu dàng hơi thở
Anh giờ đây xa lắc tự phương nào?!

Chỉ còn mình em
Và gió...
Xôn xao
Nhớ đến khóc nụ hôn đầu rất vội
Ánh mắt nồng nàn, bờ vai tin cậy
Em trẻ con
Em nông nổi
Dại khờ....

Chỉ còn lại mình em
Và những giấc mơ
Nơi anh đứng chở che
Trước hồ lộng gió
Trái tim em vẫn mãi còn bỏ ngỏ
Anh ở đâu rồi?
Câu thần chú "Vừng ơi!..."?!


5.Thơ

An ủi

Em đừng khóc

Mùa thu hiền qua phố

Nắng nghiêng nghiêng

Hoa sữa rụng bên thềm

Anh xa lắc

Lời yêu chưa kịp nói

Heo may về bối rối trong nhau



Em đừng khóc

Vì chưa phải niềm đau

Chỉ là một chút nhớ qua tim rất vội

Chỉ là những bâng khuâng nông nổi

Một ngày nao theo gió cuốn lên trời



Em đừng khóc...

Mà vẫn mặn đắng môi

Cái khoảnh khắc yếu mềm trước gió

Ai vô tâm...

Mà ai thì vẫn nhớ

Quán ngày xưa

Đâu ánh mắt nồng nàn?!



24.10.1999

23 tháng 10, 2006

Sức sống Hà nội

Trước hết, phải cảm ơn bố Bòn bon về 2 tấm vé mời cho đêm ca nhạc "Sức sống Hà nội" tối 20-10. Lâu lắm lắm rồi, phải hơn chục năm rồi không đi xem ca nhạc trực tiếp. Hic...đời sống tinh thần, văn hoá của mình nghèo nàn thế đấy. 3 năm nay thì cắm đầu vào gia đình, con cái. Chả có lúc nào ngó tới bản thân mình. Vì thế, được bố Bònbon offer cho đôi vé là phải "dụ dỗ" ông xã đi cùng luôn (hè..he...đáng lẽ hôm đó ba Pota phải mua vé tặng mình đi xem chứ nhể?Image). Và mình thì bỏ luôn buổi liên hoan với chị em phụ nữ trong trường ở KS (trị giá 150.000đ/người nhá) để 2 mẹ con mau mải về HN. Cả nhà đi ăn bún riêu ở Phan Bội Châu, Pota cũng "chơi" hết một bát đầy y như ba và mẹ. Image Lẽ ra hẹn cả nhà Cận đi cùng, nhưng phút cuối thì nhận được tin nhắn "Hai vợ chồng cãi nhau nên tớ chả muốn đi nữa" Ô hay, cãi nhau gì lại cãi vào hôm nay? Có gì để mai cãi tiếp đi, giờ làm lành với nhau đi, rồi đi xem đi cho vui. Lâu lắm rồi mới có dịp xem xét cơ mà. Đã "quán triệt" như thế rồi, mà vẫn chỉ có  nhà mình đi thôi. Vé mời 'trang trọng"nên cả nhà được ngồi ngay hàng ghế thứ 2, phải tội ngay trước một dàn loa nên tim gan cứ đập thình thình theo nhạc. ba Kều cứ phải lấy tay "che" ngực cho con gái, hic..


Chương trình dàn dựng cũng khá công phu. Màn múa trống cực hoành tráng. Màn thời trang cũng lạ. Nhưng chỉ "ghét" một điều, chương trình về Hà nội, những bài hát "tủ" về Hà nội thì lại để cho Đan Trường, Lệ Quyên, Đoan Trang....hát. Nghe nó cứ thế nào í, mình ghét những ca sĩ "Thị trường" này nên ấn tượng hay sao í! Nhực thật sự là không quen nghe Lệ Quyên  hát "gửi người em gái" và ca sĩ mà mình "ghét" nhất là Đan Trường thì may quá lại hát cuối cùng nên cả nhà đã đứng lên đi về roài....Image Pota thì cũng nhún nhẩy theo nhạc đấy, cũng vỗ tay hoành tráng lắm đấy. Nhưng có một lực hút hấp dẫn hơn là đi nhặt xác pháo rơi (pháo giấy Trung Quốc ấy mà) và chơi với cái anh lơn lớn ngồi ngay ghế trước. Mấy lần bị anh ấy quay lại "lườm" cho cái tội nhặt giấy nhét vào cổ áo anh í...Khi không còn việc gì làm thì leo lên người ba mẹ quậy, hic..Mẹ sợ nhất là bị con leo lên người đấy! Khi cô Đoan Trang ra hát "bốc" quá, nhảy nhót ầm ầm, nhạc đập binh binh thì con không chịu nổi lên hét lên "Đừng hát nữa" "Về đi" ...



Dẫu sao cũng rất cảm ơn bố con Bònbon đã cho gia đình Nhóclỳ một buổi tối thật vui vẻ. Gần gũi và thân thiết bên nhau!

Ôi, 20/10 qua rồi à? Thế là mình chả có bông hoa nào à?