16 tháng 3, 2010

Chuyện của bạn...

Bạn học cùng mình mỗi năm lớp 10, xong rồi bỗng dưng bạn bỏ học, đi học nghề. Mặc cho mình và các bạn thuyết phục, năn nỉ...Sau rồi, bạn lại học bổ túc, rồi thi lại đại học, rồi ra trường và bây giờ bạn cũng đang là một giáo viên ngoại ngữ của một trường dân lập cấp 3 tại Hà nội. Mình thật sự nể cái ý chí của bạn, nể cái sự phấn đấu của bạn.
Mặc dù chỉ học cùng
một năm lớp 10, nhưng mình và bạn cũng kịp trở thành thân thiết. Nhiều chuyện để chia sẻ với nhau, cho tới cả khi mình đi học ĐH. Nhưng vài năm nay, bận bịu chồng con, gia đình nên mất liên lạc của nhau. Dù nhà bố mẹ ở quê không cách xa nhau lắm, nhưng mỗi lần về thì cứ bận bịu chuyện nọ chuyện kia nên cũng chẳng qua nhà nhau được.

Thế thôi, mình cũng chỉ biết thông tin về bạn qua các bạn bè ở quê, rằng bạn đã lấy chồng và có con gái học lớp 3 rồi. Cũng biết chồng bạn người Huế nữa.Tết vừa rồi về họp lớp. Mình và bạn ngồi bên nhau. Tâm sự chuyện nọ chuyện kia.Các bạn đều biết chuyện của mình nhưng không cụ thể. Và bạn buông với mình một câu "Tao cũng chán lắm rồi, mà chưa biết nên làm như thế nào" - Mình ngồi lắng nghe bạn nói và mình thấy bạn có quá nhiều điều giống mình đã trải qua. Nhưng vì cá tính của bạn khác của mình, nên mình cũng chẳng biết khuyên bạn như thế nào. Mình chỉ bảo bạn nên sống cho bản thân và cho con gái trước hết.

Tối nay, một người bạn thân của bạn, ở bên bạn trong suốt những năm qua, cũng biết mình gọi điện cho mình. Cô bé đó bảo, lúc nào chị rảnh, chị gọi điện cho bà ấy động viên bà ấy bỏ chồng giúp em với. Không thì em cũng đến
chết mệt với vợ chồng nhà bà ấy.

Chồng bạn, một người đàn ông 40 tuổi. Vẫn hoàn toàn dựa vào vợ. Tất tần tật mọi việc trong nhà bạn đều phải lo toan. Từ ngoại giao xin việc cho chồng, bạn cũng phải đứng ra cáng đáng. Chồng đi làm, có lương nhưng không bao giờ
mang về cho vợ. Nhưng vợ xểnh ra một tí là có bao nhiêu tiền tiết kiệm đều bị chồng lấy đi hết. Mặc con không có tiền sữa, không có tiền học. Đã vậy, 10 năm nay, kể cả từ ngày còn yêu nhau, chưa bao giờ bạn được chồng tặng một bông hoa, nói một lời ngọt ngào vào những ngày lễ mà lẽ ra người phụ nữ nào cũng xứng đáng được nhận.

Ngày Tết, bạn chuẩn bị được một chút tiền để về quê với bố mẹ, thì cũng bị chồng lấy mất sạch. Khóc lóc với người bạn thân, cô bé đó bảo cứ về quê đi, rồi cô ấy lo cho. Mùng 3 Tết chồng bạn về, 2 vợ chồng cãi nhau, trước mặt bố mẹ vợ, anh ấy đập điện thoại của vợ, chửi bới vợ và dọa rằng nếu bạn mà dám bỏ anh ta, thì anh ta sẽ phá nát cái nhà này, anh ta sẽ làm cho bạn thân tàn ma dại, anh ta sẽ bắt con mang về Huế...

Một tuần hết 6 ngày rưỡi bạn ủ rũ, khóc lóc, đau khổ. Bạn bằng tuổi mình nhưng hôm qua họp mặt mọi người đều nói bạn già hơn mình mấy tuổi. Ánh
mắt không thể tìm đâu ra một tia vui vẻ. Bạn nói, bạn sợ bỏ anh ta, anh ta sẽ làm ầm ĩ, bạn sợ mang tiếng cho bố mẹ, bạn sợ con gái bạn không có cha. Và mẹ bạn nói với bạn "Nó bỏ con thì nó dễ dàng lấy được đứa khác. Còn con làm sao lấy được chồng nữa". Vì thế, bạn cũng sợ luôn điều đó. Haizz, mình không thể nói gì hơn với bạn. Mình bảo bạn rằng, bạn có 2 con đường để lựa chọn: 1 là sống cho mình, cho con mình, thì phải đủ can đảm dứt bỏ và sống thật tươi vui, thoải mái. Kể cả không có ai lấy nữa, thì mình cũng cần TẬN HƯỞNG những năm tháng còn lại của cuộc đời thật thoải mái và ý nghĩa. 2 là, nếu bạn đã sợ tất cả những điều đó, và không muốn thay đổi, thì bạn phải học cách sống chung với lũ thôi. Bởi vì, mình nghĩ, không thể nào thay đổi bản chất của một người đàn ông, nên chỉ có một cách là mình tự thích nghi với điều đó...

Sau cái entry "Mìn nổ sau lưng" của anh VMC, 76 comments bên đó, mình nhận ra một điều, rất nhiều phụ nữ VN tạo cho đàn ông VN sự ích kỉ, cực đoan và tệ bạc. Bởi họ làm cho đàn ông VN nghĩ rằng, người phụ nữ được gọi là VỢ đó sẽ không bao giờ "dám" từ bỏ anh ta, bởi vậy anh ta có thể đối xử với cô đó như thế nào cũng được, không còn có chữ vợ nữa, mà chỉ là ô sin thôi, đôi khi là nô lệ...


Mình là một đứa cứng đầu, sống tình cảm thật đấy. Nhưng khi mình đã quyết làm việc gì thì rất dứt khoát và cương quyết. Mình nghĩ, không ai yêu mình hơn chính bản thân mình, không ai xót mình bằng bố mẹ mình, và cũng không ai yêu con mình bằng chính bản thân mình hết...

Nên, mình mong rằng một ngày bạn sẽ thật tươi vui, rạng rỡ..., bạn ạ



Và bạn phải "hớn" như mình ấy :))

5 nhận xét:

Marcus Vu nói...

đẹp nhá, tấm này nhìn rất đẹp nhá :D

Thuy Dam Minh nói...

Không thể tin được là lại có chuyện như vậy. Có một người đàn ông như vậy. Hic!
Nhưng đọc đến cái câu một người bạn gọi cho em nói là động viên nó bỏ chồng, anh buồn cười quá. Làm sao mà động viên được chứ!
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Khó lắm em ạ!

Mẹ Cua và Bống nói...

@Marcus: Đã đủ độ "hớn" chưa hả mình? :-P

@Anh Thụy: Hic, trên đời nhiều chuyện còn không tin được nữa cơ anh ạ. Em cũng đã trải qua những tháng ngày gần giống bạn ấy, nhưng em khác bạn ấy là em "dám" bỏ chồng, ha..ha..Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, trong chuyện này không thể động viên hay khuyên nhủ được. Em nghĩ, mọi quyết định vẫn là ở bạn ấy thôi. Và cách duy nhất em có thể làm là lắng nghe và chia sẻ với bạn ấy. Haizz

Unknown nói...

Đúng là "hớn" thật. Nhưng mà tươi lắm.
Chuyện của "bạn" mình thấy cũng nhiều, cũng khó mà khuyên lắm. Chia sẻ vậy

Mẹ Cua và Bống nói...

@Anh Phú: Em đang "tận hưởng" cuộc sống của mình mà :)