28 tháng 12, 2006

Quá khứ...

một bài thơ cũ, lại là tâm trạng mới...



Đôi khi ta thèm được khóc
Như khi đứng dưới trời mưa
Ta trút lòng mình nặng trĩu
Để nghe xa xót, đâu vừa...

Đôi khi ta muốn được cười
Vô hồn như một người dại
Giá mà ta không phải nhớ
Những điều đáng lẽ phải quên...(?)

Đôi khi thèm nghe tiếng vỡ
Ta đã đập tan nỗi niềm
Để nghe hồn mình tơi tả
Mảnh vỡ xé nát trái tim...

Giá mà ta có thể quên
Cuộc đời với nhiều tráo trở
Quên đi lọc lừa, dối trá..
Ta được hồn nhiên, thuở nào..

Lặng mình trước thềm quá khứ.
Trắng mình trước những nỗi đau...

2 nhận xét:

Thế Vi nói...

Chị làm em nhớ tới một bài hát: " Có đôi khi"
"...Ôi có đôi khi thèm như gió đi hoang, sống kiếp lang thang dạo chơi khắp núi rừng. Rũ lá rơi vàng, về thăm biển mênh mông vượt ngọn sóng dâng tràn, ta là gió trên ngàn...
...Ôi có đôi khi thèm như lúc tuổi thơ, sáng sáng tung tăng đùa vui hát vang lừng. Chẳng biết suy tư đời kia vấn vương gì, rồi chiều tới mơ màng, đợi chờ sáng tưng bừng...
...Ôi có đôi khi nằm nghe những cơn mưa, muốn sống cô đơn cùng chăn ấm trong phòng. Chỉ thấy mái hiên và ta đứng co ro, buồn nhả khói lên trời, lặng nhịp rối tơi bời.
...Ôi có đôi khi thèm như những con chim cứ hót líu lo rồi tung cánh lên trời. Đến đến đảo hoang tìm nơi vắng bóng người, rồi cười nói một mình và lặng khóc một mình...
...Ôi có đôi khi...
...Có đôi khi.."
Em biết chị đang có chuyện chi buồn lắm, nghĩ suy lắm... Em không biết làm sao cả vì có thể làm chi bây giờ. Nhưng em mong chị sẽ tìm được đâu đó xung quanh một niềm an ủi để dịu vợi những nỗi niềm chị nhé :) Em mong lắm, mong lắm ...

Mẹ 2Khoai nói...

Hải Anh: Cảm ơn em, đã thật sự hiểu chị, đã chia sẻ. Chị sẽ ổn em ạ. Lúc này tâm trạng chị không bình an lắm, nhưng em hãy yên tâm. Chị cũng là một người cứng rắn, và có niềm an ủi lớn nhất là bé POTA đáng yêu rồi. Chị phải sống cho Pota, cho chị, và cho những người thân của mình chứ, em nhỉ?