19 tháng 11, 2007

Sleepless!!!

Chẳng biết là đang nghĩ gì nữa. Lòng trống rỗng, đầu trống rỗng. Buồn cứ chênh vênh...Giá mà,..có phải là mình quá "cầu toàn" không? Nhưng sao cứ thấy trong lòng một khoảng trống không thể gọi tên??? Lo lắng, suy nghĩ, tủi buồn...Bao nhiêu là cảm giác. Lo lắm chứ, lo sức khoẻ, lo con gái chào đời ntn? Mỗi lần con đạp hối hả, mẹ lại lo con đòi ra sớm. Mẹ chỉ cầu mong con bình an bên mẹ hết tuần tới, để mẹ giảng xong lớp tại chức này. Rồi hai mẹ con mình lên đường vào viện, mẹ sẽ cố gắng hết sức mình để con chào đời BÌNH AN. Mặc dù có những đêm mẹ thảng mình không ngủ, bởi lo những bất trắc xảy ra...Lần này mẹ lo nhiều hơn lần sinh chị Bống. Hôm qua đọc trong sách nói về bệnh thiếu máu, thiếu hồng cầu...Sẽ dễ sinh non, sẽ dễ bị băng huyết, sẽ dễ con cũng bị thiếu máu...Mẹ lặng ngắt cả trái tim. Mẹ sẽ gánh chịu hết, chỉ mong con yêu bình an, khoẻ mạnh.

Rồi mẹ lại lo, những ngày mẹ ở viện, ai sẽ chăm chị Bống? Cho chị ăn, cho chị ngủ. Mẹ biết rằng rời mẹ ra, chị ấy chỉ mải chơi thôi, không chịu ăn uống gì cả.

Mẹ lại lo, những ngày mẹ con mình ôm nhau nằm nhà, sẽ xoay sở thế nào để sống? Rồi còn tiền nhà, tiền đất...Bao nhiêu nỗi lo đè lên trái tim mẹ. Chẳng một người phụ nữ nào không muốn được dựa vào chồng, không muốn được nghỉ ngơi khi gần tới ngày sinh nở. Nhất là với tình trạng sk của mẹ như bây giờ...Vậy mà, mẹ vẫn phải cố gắng hết sức, để lên lớp. Để chăm chị Bống, để cố gắng giữ tâm trạng mình ôn hoà...Nhưng, có những lúc như lúc này, mẹ thấy lòng nặng trĩu, thấy nước mắt cứ trào ra...Tha lỗi cho mẹ,Cua nhé. Tội nghiệp con gái yêu của mẹ!!!

************************************************************************************
Có những khi mình chợt hỏi "Tình yêu là gì?" liệu mình đã bao giờ yêu và thực sự được yêu? Hay đó chỉ là thói quen? Cái thói quen khiến người ta khó từ bỏ, nhưng đôi khi lại làm người ta khó chịu?

Không có nhận xét nào: