18 tháng 11, 2007

Lười!

Hôm nay lên lớp cả ngày, mệt muốn phờ râu luôn. Nhưng tự nhủ phải cố gắng thôi. Cái thân mình đúng là thân trâu thân ngựa, ứ phải thân Rồng. Người ta bảo Rồng bay, Phượng múa cơ mà. Hic...Thôi, tự nhủ rằng qua cái khổ sẽ tới cái sướng. Trời có cho ai trọn vẹn bao giờ đâu? Mình khổ trước thì sẽ sướng sau mà. he..he..Cũng chẳng biết sau này sướng thế nào, nhưng có 2 cô công chúa là mẹ SƯỚNG rồi. Khỏi lo việc cơm nước, chợ búa nữa nhá. Mẹ lười mà.

Hôm qua em Phương học trò tới đòi xin làm việc. Sáng nay đi làm được một buổi, chiều lặn mất tăm. Mà công việc thì nhàn ơi là nhàn, chỉ làm thu ngân thôi...Mình gọi điện hỏi vì sao em không đi làm nữa, em í bảo rằng công việc đó không phù hợp với em í. Bó tay luôn. Mình mà không vác bụng thì đã ra làm cho chồng rồi. Giờ tụi nó sướng nên chỉ vất vả tí tẹo là đã kêu ầm lên. Nhớ hồi mình mới tốt nghiệp ĐH, vác cái bằng đi lang thang xin việc. Lúc đó ngang qua Nhà hát lớn HN, thấy KS Hilton đang tuyển nhân viên, tạt luôn vào đó. Mà có biết KS có những bộ phận nào đâu, xin làm lễ tân thì lễ tân đủ người rồi. Cuối cùng anh trưởng phòng nhân sự bảo, em có làm ở Banquet không? Mình chẳng biết bangquet là gì, nhưng cũng bảo với anh í là việc gì em cũng làm được. Vốn quen vất vả từ nhỏ mà. Đúng là banquet vất vả thật. Hôm nào đi làm về cũng phải đứng xịt nước nóng vào chân tới 15p. Nhất là những hôm có tiệc, phải làm tới 2h sáng là chuyện bình thường...Nhưng vất vả thế cũng không ăn nhằm gì với việc bị mụ C "đì", tính mình vốn thẳng, không chịu nịnh nọt, luồn cúi mà...Hôm nào đi làm về cũng tủi thân khóc ròng. Nhưng hôm sau lại tự nhủ, nếu mình bỏ làm, có nghĩa là mình đầu hàng, nhỡ sau này mình vất vả hơn thì sao? Và lại cố gắng...Thế mà cũng làm ở đó được 1 năm. Giờ phải công nhận rằng, 1 năm làm ở đó dạy cho mình nhiều điều, sự va chạm, ứng xử, kỹ năng làm việc, sự cẩn thận, kiên nhẫn...

Mà, ở cái đất Bắc Ninh này, tuyển người khó thật. Nhất là thái độ làm việc nữa. ông xã cũng là người của dịch vụ suốt hơn 10 năm, nên nhiều lúc rất khó chịu. Họ đi làm, như thể là thích thì đi, không thích là nghỉ luôn. Chứ không phải vì cuộc sống cũng không phải vì trách nhiệm công việc...Ôi, hay mình khổ quen rồi, nên thấy như thế là khó chịu nhỉ?

Mà, không vất vả, không tự đi lên bằng đôi chân của mình, thì làm sao có thể sống độc lập trong cuộc sống khó khăn này nhỉ?

Không có nhận xét nào: