17 tháng 11, 2007

Lại nghĩ ngợi...

Vậy là chỉ còn hơn 2 tuần nữa tới ngày sinh rồi. Giờ thấy người nặng nề hơn, mỏi mệt hơn. Đêm khó ngủ hơn...Và, chẳng hiểu sao lúc nào cũng có cảm giác trống rỗng. Cô đơn. Sinh xong mình còn bị stress thế này không nhỉ?

Cuối tuần, lâu lắm mới được nghỉ thứ 7. Tuần trước vừa thi xong mà. Mai học môn mới, nhưng xin bảo lưu rồi. Định nghỉ ngơi thôi. Nhưng lại có 1 lớp tại chức. Thế là xin đi giảng. Phải giảng ngày mai và thứ 7 + chủ nhật tuần sau nữa. Lo lo, không biết có đủ sức và thời gian để giảng hết không. Chỉ sợ sang tuần mà sinh thì gay go. Xin xỏ mãi mới được. Chú Th thì ủng hộ mình, biết hoành cảnh mình khó khăn nên cũng muốn cho mình giảng, nhưng anh C có vẻ không thích lắm. Cũng đúng, anh ấy sợ sự ganh tị trong tổ. Nhưng nếu mình không giảng, thì cũng chẳng ai được giảng- phải trả về bên HV cơ mà. Cuối cùng cũng thuyết phục được anh ấy. Vấn đề là mình cần phải có sức khoẻ và thời gian thôi.

Thật ra mình cũng có muốn "tham" thế này đâu. Cũng muốn nghỉ ngơi rồi chứ? Nhưng bao nhiêu thứ phải lo, em Cua sắp chào đời, rồi còn chi tiêu, ăn uống...Đủ thứ dồn lên vai, nhiều khi cũng nghĩ tủi thân lắm lắm. Mình sinh ra cứ như là để gánh hết mọi lo toan, trách nhiệm trong gia đình lớn, gia đình nhỏ vậy. Chồng không có tiền đóng quỹ lớp cũng bảo em đi lo cho anh, rồi tiền cafe, thuốc lá...Mình cứ sốt hết cả ruột. Đôi khi có cảm giác chồng mình rất ích kỷ, chỉ biết hưởng thụ cho bản thân thôi í. Giận lên thì nghĩ thế, chứ mình biết chồng cũng khổ tâm, cũng lo nhiều nhưng "lực bất tòng tâm" thôi mà...Lại tự nhủ thôi thì gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này...

Hôm qua đã đi đặt cọc đấu thầu đất rồi. Chẳng biết quyết định mua đất lúc này có sáng suốt không? khi mà mình đúng là "Tay không bắt giặc" ấy. Nhưng mọi người ai cũng động viên, ai cũng ủng hộ. Thì đành liều một phen xem sao. Lo đến mất ăn mất ngủ ấy. Thôi kệ, Trời thương thì sẽ cho.

Đóng cửa blog, tự dưng thấy mỏi mệt. Chẳng biết đâu là thật-giả, đúng-sai, chân tình-hời hợt...Thế giới blog tưởng ảo, mà cũng đã mang cho mình những tình thân thật sự. Hôm trước đọc cái entry của anh VMC về chuyện làm từ thiện trong thế giới ảo, mình không hiểu vì sao có những người có thể hạch sách rằng "có thật quyên góp được chừng này không?" ...Hay như bác Viedbi ấy, hăm hở, hào hứng và đầy TÌNH NGƯỜI khi kêu gọi mọi người ủng hộ cho Tự Lực...Nhưng mình cũng hơi khó chịu, khi mà chính những người "quản lý" Tự lực lại mặc nhiên cho rằng "nghĩa vụ" của bác Viedbi và Kẹo bột là phải "chăm lo" cho Tự lực...

Còn mình? Cũng đã nhận được nhiều sự động viên, chia sẻ, giúp đỡ, an ủi của mọi người, của bạn bè trong thế giới ảo này. Và mình luôn luôn "biết ơn" về điều đó. Một miếng khi đói bằng một gói khi no. Mình làm sao có thể quên đi hay phủ nhận những tình cảm của mọi người dành cho mình. Mỗi lần nhận được quà của mọi người, dù chỉ là rất nhỏ. Cũng thấy lòng ấm lại, thấy tình thân của mọi người dành cho mình mới là lớn lao, khiến mình rất xúc động. Nhất định mình sẽ không bao giờ quên những tình cảm đó...


Không có nhận xét nào: