17 tháng 11, 2007

Thương em, cô học trò nhỏ.

Ông xã bắt đầu nhận việc ở chỗ làm mới. Vẫn làm quản lý nhà hàng. ôi, nghĩ tới cái nhà hàng Vy mà bực mình. Bỏ bao nhiêu công sức ở đó, gây dựng cho nó ổn ổn rồi thì bị cho out. Đã thế còn củ chuối tới mức không thèm trả tháng lương cuối nữa chứ. Mình coi thường 2 vợ chồng "ông chủ" ấy. Cũng điên tiết lắm, bực mình lắm. Nhưng 2 vợ chồng mình bảo nhau, coi như "bố thí" cho nó. Đek thèm bận tâm nữa. Giờ sang nhà hàng Quê hương. Hơi sập sệ, rồi xuống cấp quá. Nhưng mình vẫn tin vào khả năng khôi phục và làm việc của anh. Ông xã cũng được cái tính nhiệt tình, trách nhiệm với công việc, say mê công việc nữa. Nhiều lúc còn quên cả vợ con vì công việc ấy.

Giờ ông xã lại lao vào sửa chữa cơ sở hạ tầng. Rồi khôi phục kinh doanh. Rồi tuyển nhân viên. Hồi ở Vy, vợ cũng lao vào làm giúp chồng, cãi nhau nảy nửa bao nhiêu trận. Giờ tự nhủ sẽ không can thiệp vào công việc của chồng nữa. Nhưng cứ thấy sốt ruột. Với lại chồng rất tin tưởng vợ nên có việc gì lại nhờ vả. Khổ thế cơ chứ

Tuyển nhân viên là việc mà chồng nhờ đầu tiên. Thế là có bao nhiêu cô học trò "cưng" đều nghĩ tới. Chỉ tiếc là tụi nó mải học, rồi thi liên thông...Cuối cùng, hôm nay em Nga 39D bảo, cô ơi, để em bảo bạn Phương, bạn í đang có người yêu ở BN, muốn xin việc ở đây cô ạ. Phương tới, nói chuyện với em một hồi. Em kể một bạn cùng lớp giờ đang ở với em, hoàn cảnh khó khăn lắm (tự dưng quên mất tên cô bé học trò đó) . Bố mẹ mất sớm, anh trai thì đi Nga làm việc cho dì để dì nuôi 2 em ở nhà. Nhưng giờ ra trường rồi, họ hàng 2 bên đùn đẩy không ai nuôi nữa. Em ở cùng với Phương 2 tháng rồi mà bác chỉ cho có 200k thôi. Còn cô em út năm rồi thi lớp 12 không đỗ nữa. Cả nhà đau đầu vì em út, được nuông chiều từ nhỏ nên không chịu thương chịu khó như chị mà...Tự dưng mình chạnh lòng quá, thương em quá. Không có bố mẹ là một nỗi đau lớn, một sự mất mát lớn, sự thiệt thòi lớn...

Tự nhủ, sẽ cố gắng giúp em những gì có thể.

Không có nhận xét nào: