22 tháng 6, 2006

A hairdresser






có lẽ đây là hình ảnh mình thấy hạnh phúc nhất khi con gái "chăm sóc" ba nó. Con gái, thường gần gũi và tình cảm với ba. Có lẽ vì thế nên ba cũng là người thương yêu con gái nhất. Không biết anh có tình cảm đó không? Hơn 2 năm qua, chúng ta đã có với nhau đủ ngọt ngào, đắng cay...Để giờ đây tất cả bỗng trở nên ngoài tầm tay với của em. Em không hờn ghen, không giận, không trách...Có lẽ đó là số phận. Nhưng em thấy buồn, vì em quá ngây ngô và cả tin...Em là một phụ nữ "Vì gia đình", yêu con đến khùng điên. Suốt ngày cắm cúi với đủ mọi việc không tên, để rồi mình chỉ là vô nghĩa. Anh nói, ngày mai anh đi xa. Em không níu giữ, có ích gì đâu khi níu giữ người muốn ra đi? Em không muốn anh sẽ lại coi thường em. Em đã quá cả tin rằng anh yêu thương em chân thành. Đó là điều duy nhất khiến cho em quyết định làm vợ anh. Có lẽ em lầm??? Thôi, thì đổ cho SỐ PHẬN, dù em biết rằng số phận cũng là trong tay mình mà thôi. Chúng ta khác nhau nhiều quá. Không thể nào "dung hoà" nổi nhau nữa? Và em, giống như một cốc nước rót mãi cũng tràn. Có lẽ sự chịu đựng trong em đã bão hoà rồi, đến deadline rồi...Em hoảng sợ và rùng mình khi nghĩ tới những gì đã qua! Có lẽ chúng ta thật sự cần có một khoảng trống. Phải rất lâu nữa em mới có thể bình tâm trở lại. Anh bảo, anh biết từ lâu rồi em không thần tượng anh. Đúng, em chưa bao giờ thần tượng anh, bởi em muốn một cuộc sống BÌNH DỊ, còn anh? Hơn 2 năm qua đã mang gì tới cho em? Em không cảm nhận được mình là một phụ nữ hạnh phúc vì được yêu. Như thế là tủi thân lắm rồi. Mặc dù, bạn bè anh nói với em rằng anh luôn tự hào với họ về em và con, mọi người nói rằng anh rất yêu em...Nhưng đó là do mọi người nói, em không nghe và "thấy" điều đó. Bởi dường như với em, anh luôn cố giấu đi con người thật của mình, tình cảm thật của mình.

Tình yêu mật ngọt, mật ngọt trên môi.

Tình yêu mật đắng, mật đắng trong đời...

Mỗi lần buồn, em lại nghe vẳng lại câu hát đó. Em chẳng bao giờ chia sẻ được với anh những suy nghĩ, tình cảm của mình. Em chẳng được động viên, an ủi. Mà, em luôn có điều đó ở một người khác, người luôn thương yêu, lo lắng cho em. Em biết, em biết rất rõ điều đó, cảm nhận rất rõ điều đó. Em thấy mình là người có lỗi với anh ấy, khi mà rất lâu rồi, anh ấy vẫn chưa yêu được ai. Và em thấy trái tim mình dằn vặt bởi lòng tốt của anh ấy. Em không hề nghĩ tới chuyện "ngoại tình", em cũng không hề muốn làm cho anh ấy thêm buồn khổ. Nhưng em thấy chạnh lòng và tủi thân.Em cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, với khát khao được hạnh phúc, được yêu thương, thấu hiểu, sẻ chia và ...nuông chiều. Anh không hiểu điều đó ư?

Không có nhận xét nào: