23 tháng 6, 2006

Học lại thương yêu





Hôm qua cắt tóc ngắn,chồng nhìn thấy, hơi choáng.(Vì vẫn thích mình để tóc dài). Nhưng lại cười cười trêu mình "kinh nhỉ? Model thế?". Mình cười nhẹ "Ừ, thích thay đổi một tí".Mỗi lần giận nhau, lại thấy xa lạ một tí. Tự dưng cảm thấy vời vợi. Ngồi trong quán cafe mà chẳng nói gì cả.Nếu ai không biết, chẳng nghĩ chúng mình có quan hệ vợ-chồng. Đi cùng với bé Linh, hai cô trò lang thang. Lên Hàng Mành ăn bún chả, đi chợ và vào Vinatex. Đúng là phụ nữ, khi buồn chỉ thích đi shopping. Mặc dù mình cũng chẳng mua gì nhiều, nhưng cũng thấy lòng nhẹ đi. Mua đồ ăn cho con gái thôi. Hôm nay đi coi thi, cả trường đều "bất ngờ" trước mái tóc của mình, người khen trẻ ra, người bảo tiếc mái tóc dài đen mượt mà của mình. Chị Yến thì bảo, cái trán của mình hơi "dô" nhưng mà dô "duyên" nên để tóc che đi thì "tiếc"...Nhưng mình thấy mọi người "đáng sợ" quá, ở cái trường này, có gì cũng thêm thắt, đồn thổi, nghi ngờ. Chỉ mỗi cái việc cắt tóc của mình, mọi người cũng đoán già đoán non chuyện nọ chuyện kia.Rồi nói những câu nghe thật kinh khủng. Chiều nay đi coi thi, nghe được những lời đó, mình đã khóc. Thấy buồn quá! Nhắn cho T mà vẫn thấy giận vô cùng. Làm sao mình có thể quên những gì đã qua? Nó trở thành nỗi ám ảnh, trở thành sự hoảng sợ ngay cả trong những giấc mơ. T biết, và cũng ăn năn...T bảo "anh bây giờ như cá nằm trên thớt"...Nhưng tại sao T không nói được một lời xin lỗi?Mình đã bao lần bất bình vì điều đó, với mình, đó là phép lịch sự, là thể hiện trách nhiệm với những việc mình làm. Và đó cũng là thể hiện "tính đàn ông"...Cho dù, có thể T nói xin lỗi, mình cũng chẳng dễ dàng cho qua được! Ôi ĐÀN ÔNG! Không thể hiểu nổi nữa.

Không có nhận xét nào: