19 tháng 6, 2006

Lan man

Ðôi khi ngồi nghĩ lẩn thẩn. Cuộc sống là một chuỗi những lo toan, phiền muộn. Niềm vui thì ngắn, còn nỗi buồn thì sâu. Mình ước được là một cọng cỏ, nhỏ nhoi và tĩnh lặng trong một khu vườn hoang. chẳng ai biết, chẳng phiền tới ai. Bao nhiêu là áp lực, từ công việc, gia đình, con cái...Tưởng rằng gia đình là chốn nương tựa bình yên nhất, thế mà lại luôn làm nhau đau lòng...Những ngày này mình giống như một bà già, cứ lẩn thẩn, lơ vơ với bao nhiêu là suy nghĩ, bao nhiêu là câu hỏi lửng lơ trong đầu. Làm thế nào đây?

1 nhận xét:

Trung L nói...

Doi luc lan than, thay cuoc song cung thu vi hon, phai vay khong, Rongnho? Nhung hy vong rang nhung giay phut nhu vay khong nhieu va chong qua, de RN lai tro ve voi nhung ngay that vui tuoi, tran day niem tin va hanh phuc!