13 tháng 12, 2006

Entry for December 13, 2006- Chúc mừng em trai yêu của chị tròn 28 tuổi






Mong hai em luôn giữ được nụ cười hạnh phúc trên môi và cùng chở nhau đi đến cuối con đường nhé.


28 tuổi- em đã là một "công chức viên" nhà nước.


28 tuổi- em đã chuẩn bị đón đứa con đầu lòng chào đời.

28 tuổi- em đã là cậu của Pota

28 tuổi- em đã là bác của Hến....





Những dấu mốc "nho nhỏ" đó thôi, nhưng chị biết là với em ý nghĩa biết chừng nào rồi. Với chị, chẳng có gì thay đổi được tình cảm của chị dành cho em và Út. Và chị thật tự hào vì tình cảm chị em của chúng ta. Trong 3 chị em mình, có lẽ em là đứa cá tính khác hẳn. Út giống chị, hay nói, hay cười, hay chọc vui người khác...Nhưng Út khác chị, vì Út ít cáu kỉnh hơn chị. Còn em, điềm đạm và kiên nhẫn hơn hẳn. EM ít cáu kỉnh (dù cũng hơi khó tínhImage). Và kí ức của mọi người thì em luôn cười "mủm mỉm"...Em hiền, mọi người đều "nghĩ" thế. Nhưng chị biết em cũng rất "cá tính". Em cũng rất cẩn thận. Hồi nhỏ, mẹ nói em "bám" chị hơn bám mẹ. Nếu chị đi đâu, thì phải "trốn" không em sẽ theo chị. Cơ quan ba mẹ gọi chị em mình là "sam" và lấy tình cảm chị em mình ra làm gương cho con cái họ- những đứa trẻ trứng gà, trứng vịt suốt ngày trành choẹ nhau. Chị yêu em lắm lắm. Chị nhớ, sáng nào 2 chị em mình cũng dắt nhau đi mẫu giáo, rồi lại dắt nhau trốn về nhà trẻ chơi với Út. Hồi đó, đường xá còn an toàn chứ không có xe máy như bây giờ. Nhớ tới em, chị nhớ tới rất nhiều kỷ niệm của chị em mình. Nhớ cái lần ba mẹ đi làm, nhốt hai chị em ở trong nhà. Mẹ mua một nải chuối thắp hương, để trên mặt tủ. Em rủ chị "ị Ang ăn uối i" (Em ngọng líu, toàn bỏ phụ âm đầu). Chị sợ, không dám ăn, bảo "Ăn về mẹ đánh đấy". Em bảo "Ợ ì, em ất ỏ i ồi" (Sợ gì, em vất vỏ đi rồi). Chị vẫn nhát gan, không dám đụng vào, còn em thì điềm nhiên "chén" hết nải chuối rồi cũng điềm nhiên ném vỏ ra..cửa sổ nhà. (Em cứ nghĩ như thế là phi tang rồi, chả sợ mẹ biết, hí..hí..). Khi mẹ về, chị thì khóc lóc khai là em ăn hết nải chuối rồi, con không ăn quả nào. Còn em thì thản nhiên ngồi....nhìn mẹ. Đến mức mẹ buồn cười quá không mắng được nữa. Có lần, mẹ đi làm, luộc cho 2 chị em một nồi khoai tây. Em ăn chán, thì lật chiếu lên, rải khoai xuống và phủ chiếu ngồi lên, làm khoai nát bét khắp giường rồi cười khoái trá. Với em, đó là một "khám phá"mới mẻ, là một trò chơi thật vui...Nhiều lắm những kỉ niệm, nhiều lắm những kí ức ngọt ngào về tuổi thơ của chị em mình...Em ngọng, bỏ phụ âm đầu, nhưng thằng Thắng (cùng tuổi em, con cô Vân làm cùng mẹ) thì ngọng lại thêm chữ "th" vào mỗi từ. Thế mới có màn đối đáp của 2 đứa thế này:

- Thối thay thà Tham thăn thì? _ Tối nay nhà Nam ăn gì?
- À Am ăn Ào ào
- Nhà Nam ăn Cào cào.
- Thà Thắng thũng thăn thào thào- Nhà Thắng cũng ăn cào cào.



Hai thằng ngồi "thảo luận" ở bậc thềm, làm cho bao nhiêu người lăn ra cười. ImageImage



Chị không nhớ em hết ngọng từ khi nào, nhưng có lẽ phải tới khi vào lớp 1, đến lớp cô "rèn" mãi em mới thôi.Chị nhớ, hồi đó nhà mình rất nghèo, chị em mình phải đi đóng trấu bên kho lương thực để về đun, phải mang bao về khâu kiếm tiền, buổi tối cả nhà ngồi quây xung quanh cái "nia" để bóc lạc...Làm đủ mọi việc để giúp ba mẹ. Nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, vẫn nghịch ngợm và vô tư. Thế là mỗi khi ba mẹ đi làm hết, 3 chị em lại hò nhau nhảy xuống be bờ, tát máng...Chỉ bắt được vài con sọi cờ, vài con rô ron nướng cho mèo, người thì lấm lem bùn đất nhưng rất hỉ hả...Nhà mình cạnh một con mương, bên kia là một con sông nước trong vắt( giờ thì con sông í ô nhiễm lắm rồi, bẩn lắm rồi). Thế là chiều nào 2 thằng cũng "nịnh" chị để chị cho xuống sông tắm mà không về mách ba mẹ. Có lần chị cũng đòi học bơi, 2 thằng đồng ý dạy chị, và mang chị ra giữa sông...thả. Chị uống no một bụng nước, mặt xanh như tàu lá chuối và..tới giờ vẫn chưa biết bơi.



Chị nhớ, hồi nhỏ em luôn gọi chị là "chị Giang" và xưng "Nam". Có lần thấy bạn bè chị, em chúng nó toàn gọi chị xưng em, thế là chị về bắt em cũng phải xưng "EM" với chị, chứ không được xưng "NAM" nữa. Giờ chị mới thấy mình ngốc, xưng "NAM" nghe tình cảm hơn nhiều chứ, phải không?



Chị nhớ, lần đầu tiên nhận được thư em kể chuyện về những người bạn thân, về bạn trai, bạn gái..Chị và chị Huyền béo đã ngất ngư cười, vì nhận ra em chị đã...lớn.



Chị nhớ, lần đầu tiên chị vào Sài Gòn. Em đã hoan hỉ ra ga đón chị. Em hãnh diện khoe với bạn bè về chị..Em đi với chị lúc nào cũng khoác vai chị (vì em cao hơn chị mà)...Đến nỗi chị thợ may có lần kéo chị hỏi thầm "Bạn trai ?", còn bạn bè em thì xôn xao "Nam có bạn gái ngoài Bắc vào chơi"...hé..hé..



Chị nhớ, lần em ra Hà nội, em chở chị Huyền béo đi lang thang khắp phố xá. Hai chị em đua nhau "nhận nhà"...Em bảo, cái toà nhà cao nhất Hà nội hồi í (là Deawoo) là của 2 chị em xây dựng lên...Mơ mộng một tí, có ai đánh thuế đâu, nhỉ?



Chị nhớ, năm đầu tiên em học ở Sài Gòn về, em đã chở chị đi khắp phố huyện nhà mình và hỏi chị "Chị thích ăn gì để em mua?"



Chị nhớ...Và chị nhớ....Nhiều lắm lắm những kỷ niệm của 3 chị em mình...Những kỷ niệm trải dài suốt 28 năm qua của em và 26 năm của Út...



Và chị rất cảm động, là mỗi khi khó khăn nhất, 3 chị em mình luôn chia ngọt xẻ bùi với nhau. Khi chị khó khăn nhất, em đã luôn thương yêu và giúp đỡ chị. Em luôn luôn chia sẻ với chị những khó khăn, vất vả trong cuộc sống...Với chị, vật chất lúc đó rất cần thiết, nhưng quan trọng hơn cả, là chị tự hào về tình cảm của 3 chị em mình. Vĩnh viễn không gì có thể thay thế được. Chị nhớ nhất câu nói của em năm xưa "Em không chấp nhận người bạn nào coi thường mẹ và chị" ...như thế, đủ để chị hiểu rằng với em, mẹ và chị luôn chiếm vị trí quan trọng trong trái tim em. Giờ em có vợ, có gia đình..Chị không ích kỷ đòi hỏi em phải lựa chọn vì mỗi tình cảm một khác. Nhưng chị vẫn tin gia đình luôn rất quan trọng trong mỗi chị em chúng ta, phải không em?



28 tuổi- chị biết với em tất cả mới chỉ là bắt đầu. Nhưng em đã có một khởi đầu rất tốt đẹp. Ngày mai em bước sang tuổi 29, chị mong rằng:



29 tuổi- Em vẫn mãi là một đứa con ngoan, có hiếu của ba mẹ.

29 tuổi- Em vẫn mãi là một đứa em trai thương yêu của chị.

29 tuổi- Em sẽ là một người chồng, người cha mẫu mực. Là bóng cây, điểm tựa cho vợ con em.

29 tuổi- Em vẫn sẽ là một người cậu tình cảm, yêu thương và chăm sóc Bống.

29 tuổi- Em vẫn sẽ là một người anh đầy tình cảm và trách nhiệm của vợ chồng Út.

29 tuổi- Em vẫn sẽ là một người Bác đáng kính, thương yêu và chăm lo cho Hến.

29 tuổi...Công việc của em sẽ suôn sẻ, thành đạt...



Nhiều lắm những lời chị muốn chúc em, nhưng hơn tất cả, chị mong em sẽ có một HẠNH PHÚC viên mãn, và tròn đầy...từ tất cả những lời chúc trên. Em trai yêu quý nhé. Chị rất yêu em, yêu em dâu chị, yêu em bé sắp chào đời..

5 nhận xét:

Giongyeu nói...

Nam oi, chi nho em qua! Nho nhung luc em deo chi di lang thang; luc ve Hung Ha ngoi cuoi dua voi nhau; nho lan o Nam ra, em gap chi, van cai nu cuoi mum mim that hien lanh. Chi thay o em, ngay tu luc con be ti da co su diem dam, ban linh, va su vung vang cua mot nguoi dan ong. Em cung lai la nguoi rat tinh cam nua! Nhanh that day, the ma bao nhieu nam da troi qua. Chi van hinh dung duoc nu cuoi hien lanh cua em! Tinh em va Hai that khac nhau, nhung hai dua deu song rat tinh cam. Ba me va chi Giang rat hanh phuc vi co hai dua em nhu Nam va Hai day!

BOM® nói...

Mọi người cho bé Bom cùng chúc mừng gia đình bác nhé.

Vợ béo ỉn nói...

Chi oi cho em chuc mung "ke" voi nhe! :D
Vua dang noi chuyen voi Nam thi em lai ban, thoi de khi khac noi tiep, dang trong gio lam viec, lai mat viec cua no.

Mẹ 2Khoai nói...

À, còn nhớ nhất lần chị chuẩn bị cưới. Em ra uống rượu với anh rể và phát biểu thế này "Đời người đàn ông nên có 3 chữ NHẪN thôi anh ạ. Nhẫn đính hôn , nhẫn cưới và kiên nhẫn"...Có lẽ anh rể em chưa có được chữ Nhẫn cuối cùng, em ạ.

Bí Ngô NZ nói...

Doc cai nay cam dong qu'a. To suyt khoc. Ban hanh phuc that day, to hoi ghen ty. hic hic.