10 tháng 4, 2010

Trầm!

Dạo này, có thêm việc làm nên cũng bớt đi nghĩ ngợi linh tinh. Buổi sáng thì bận bịu với 2 nàng, rồi tranh thủ làm việc hoặc lên lớp. Buổi chiều cũng loanh quanh ngủ một giấc rồi lên lớp và đón con. Rồi chợ búa nấu nướng...Nói chung, không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều nữa. Vậy mà...

Đôi khi có những lúc vô tình, đọc được những dòng tâm sự trên net. Và đủ để trăn trở, suy nghĩ, dằn vặt rất nhiều. Mình tệ đến vậy sao? Là phụ nữ thì nên thương nhau.Mình cũng đã từng nói và làm như thế. Nhưng rồi, cũng có lúc mình vô tâm làm một người phụ nữ khác tổn thương...Mình cũng đã từng tổn thương và đau khổ. Mình cũng đã từng nghĩ rằng, sẽ không bao giờ tha thứ và chấp nhận một sự sẻ chia. Nhưng mình không đổ lỗi cho người thứ 3. Mặc dù, mọi người vẫn thường hỏi mình, có phải vì ba Bống Cua có người khác nên bọn mình chia tay? Mình luôn phủ nhận điều đó. Mình luôn nói rằng, trong một gia đình, bất kể là chồng hay vợ có thêm một người thứ 3, thì lỗi không phải ở người thứ 3 đó. Mà bản chất nằm ở sự rạn nứt của 2 người. Nếu một gia đình hạnh phúc trọn vẹn, thì chẳng bao giờ có cớ gì để một người thứ 3 chen chân vào hết :((

Trước đây, mình luôn là một người sôi nổi, hòa đồng và vui hết mình với bạn bè. Ở đâu có mình là sẽ có tiếng cười, sẽ có những trò đùa vui rộn rã. Nhưng dạo này, mình bắt đầu sợ cảm giác tụ tập bạn cũ. Một chút tự ti, một chút chạnh lòng. Các bạn thì luôn tỏ ra xót xa cho mình, cảm thương mình (mà thật ra, mình đang sống tươi vui và thoải mái đấy chứ, nhưng mình sợ những ánh nhìn thương hại của mọi người lắm). Nhìn các bạn nam thì thành đạt, các bạn gái rạng rỡ hạnh phúc bên chồng con...Mà có một điều gì đó xộc lên cánh mũi cay nồng. Thêm vào đó, các bạn lại suýt xoa, lại tắc lưỡi, rằng tưởng mình thành đạt và hạnh phúc, không ngờ... Ôi, sao mình sợ sự xót thương của các bạn thế!!!

Đôi khi, mình không hiểu được một số bạn. Luôn show cho mình cái hạnh phúc viên mãn của các bạn và lại thắc mắc không hiểu vì sao mình lại không làm được như bạn ấy, để có một gia đình tròn trịa thế. Để được chồng yêu thương và chiều chuộng như bạn ấy. Mình chỉ mỉm cười. Nhưng thật sự trong lòng đang tự hỏi, liệu có lúc nào mình cũng "vô duyên" như thế không?

Đôi khi, mình cũng tự thấy mình..chìm xuống bởi một vài bạn xung quanh luôn luôn bị stress. Quanh bạn ấy lúc nào cũng là sự u ám, tối tăm và khó thở. Bạn ấy chẳng biết yêu bản thân, không biết yêu cuộc sống của mình. Lúc nào cũng đắm chìm trong tuyệt vọng. Làm mình cũng..sợ lây. Và bạn ấy lại còn thắc mắc, sao mà chị chẳng bao giờ buồn và đau khổ vì những gì chị đã trải qua? Ôi, không lẽ mình phải đứng ra giữa đường và hét lên rằng "tôi đang buồn lắm" "tôi đang đau khổ" lắm ư?

Mình cũng có lúc tưởng chừng chết đi được. Nhưng rồi mình lại đứng lên một cách kiên cường. Mình lại vui tươi và hớn hở. Ví như ở trường mọi người có trêu "Dạo này nhìn trẻ trung như gái chưa chồng" thì thể nào mình cũng toét miệng ra và "đính chính" ngay "Không, dạo này là gái KHÔNG CHỒNG" :)). Bởi, mình còn rất nhiều việc phải làm. Rất nhiều điều mình cần làm cho mình, cho con... Không thể nào để mình đắm chìm mãi được.

Và, cách mà mình refresh tốt nhất, đó là dành thời gian cho công việc và con cái, em gái ạ. Tình yêu cũng cần thiết đấy. Nhưng không thể vì một người đàn ông mà làm mình tuyệt vọng đến thế, không thể làm mình đau khổ đến quên đi cả bản thân, gia đình và con cái...Bởi, suy cho cùng thì, "đàn ông cũng chỉ là con vật đáng thương" - câu này, không phải là chị nói, mà là một người đàn ông nói với chị đấy nhé...

Và, chỉ là một nốt trầm trong cuộc sống hàng ngày...

7 nhận xét:

Mẹ Chic nói...

Ơi giời, bạn già dạo này ưu tư nhể. Chả giống bạn tẹo nào.

Nặc danh nói...

an danh van tiep tuc cau mong cho EM... "con tim se vui tro lai"!

Thuy Dam Minh nói...

Đọc tất cả những entry của em về vấn đề này, có thể nói một điều: Em vẫn rất... iu người ấy. Và vẫn còn nặng lòng vì người ta lắm!

Mẹ Cua và Bống nói...

@Nhường: ờ, mày thấy dạo này bạn hâm rồi nhỉ? ;)

Mẹ Cua và Bống nói...

@Nặc danh: Em sợ tiếng trái tim lắm rồi anh ạ. Vì em sợ em lại đau khổ vì nó nhức nhối :(

Mẹ Cua và Bống nói...

@Anh Thụy: hihi, ý anh nói là "người ấy" nào cơ ạ?

daoquangmai nói...

Cách sống của bạn thật là đáng nể đấy, những người tỏ ra thương xót này nọ có lẽ hơi nông cạn trong ý nghĩ nên đã ko thể hiểu nổi bạn. Tương lai ko ai nói trước được, tưởng rằng viên mãn, hóa lại phù du, mình sẽ lấy suy nghĩ của bạn làm bài học giắt lưng, hihi...