22 tháng 12, 2008

Viết cho những người lính của tôi....




Hôm nay mình rất vui. Thật đấy.

Nhất là trong những ngày u ám vì bao nỗi lo toan, vì cả cái giận hờn với ba của Bống và Cua...Thì ngày hôm nay giống một tia nắng ấm áp trong mùa đông. Làm rạng rỡ môi hồng, làm ửng hồng đôi má nắng hanh vàng thiếu nữ...Chẳng biết so sánh thế có quá không nhỉ? nhưng mình thấy vui thật đấy.


Uh, kể ra thì cũng phải note cái tin chúc mừng những người bạn-người lính của mình ở đây chứ nhỉ?


Mà cũng thật lạ, số mình rất là có duyên với bộ đội nhé. Nhưng chỉ có duyên làm bạn thôi, chứ chẳng có duyên làm người tình hay người yêu gì hết á. Thế mà hồi xưa, có lúc đã "nghĩ quẩn" là nhất định sẽ chỉ lấy chồng làm "bồ đội" thôi đấy. Yêu không?


HOAN.
Hoan là người bạn trai lớn tuổi đầu tiên của mình. Hồi đó, mình mới học lớp 11. Một cô nữ sinh tóc dài, gầy gò, nhí nhảnh, vô tư, hồn nhiên...Thế mà lại hay viết văn, làm thơ. Mà lạ lắm nhé, thơ với văn gì chẳng giống người tẹo nào, ai đọc cũng bảo "già khú" và "buồn" nữa chứ. Rồi, cũng cái trò "kết bạn qua thư" mà mình nhận được rất nhiều thư làm quen của bạn bè khắp nơi nhé. Hồi đó nổi tiếng ở trường cấp 3 luôn, vì có ngày nhận được tới gần ...20 cái thư í. Nhưng cái tính lười biếng của mình, chỉ thích nhận thư, đọc thư mà không chịu viết thư...Nên dần dần cũng chẳng còn mấy bạn ham hố viết thư làm quen với mình nữa. Để cuối cùng, chỉ còn có An, Thảo, Hiền, Hạnh là 3 ngày 1 lá thư về cho mình. ..Và, trong số những lá thư làm quen, mình thích thư của một anh chàng bộ đội tên Hoan, lại cùng quê Thái Bình nữa chứ. Thế là mới hồi âm. Thế là mới thư đi thư lại với nhau...Thế là mới có một tình bạn đẹp bắt đầu từ đó. Mình cũng chẳng biết lúc đầu viết thư, Hoan có "ý đồ đen tối" gì không? Nhưng cái lần về phép ấy, Hoan xuống tận trường tìm mình, trời ơi, gặp nhau mà mình hơi choáng váng vì...màu da "nắng gió phi trường" của anh . Thế rồi sau đó lại càng thân thiết hơn. Nhưng tuyệt nhiên, mình chưa tìm được một "ý tứ" gì trong những lá thư của 2 anh em gửi cho nhau cả. Rồi mình vào Đại học, Hoan vẫn tiếp tục sự nghiệp làm thầy giáo để đào tạo ra những phi công quân sự cho đất nước...Vẫn thư đi thư lại, vẫn thỉnh thoảng gặp nhau tranh thủ những lần Hoan được nghỉ phép. Rồi có một sự kiện làm thay đổi...số phận của cả mình và Hoan. he..he.


Lần đó, Hoan nghỉ phép, và rủ mình đi ăn đám cưới em gái một người bạn đồng nghiệp của anh. Trong đám cưới đó, mình đã "chết đứng" một chàng..phi công khác. Còn sau hôm đó, Hoan đưa mình về, và cũng "chết đứng" một cô nàng dịu dàng, ngọt ngào là bạn thân của mình...Ô hô, thế là 2 anh em lại càng thân thiết nhau hơn. Mình đến khổ vì phải làm "bia đỡ đạn" cho ông bạn vốn vô tư, hồn nhiên và cũng rất vô tâm của mình nữa chứ. Bọn mình có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp với nhau trong những lần Hoan được nghỉ phép vội vàng. Này là lần trời rét mướt, cũng gần Noel như bây giờ, Hoan và chị gái đưa mình và Hoa (người yêu dịu dàng của Hoan) đi chơi, lúc về chẳng biết chàng làm thế nào để nàng khóc rấm rứt, thế là mình lại phải làm trung gian hoà giải cho 2 anh chị...Này là lần 3 anh em đi chơi công viên, Hoa ngồi giữa mình và Hoan rồi, thế mà 2 anh em vẫn chuyện trò rôm rả đến nỗi Hoa gào lên "Hai người này vô duyên, nói chuyện qua mặt người khác" , này là lần mình "thất tình"- Hoa nhất định bắt anh Hoan cho mình đi chơi cùng với 2 người. Hoan lại thồ 3 anh em đi nhà thờ, đi uống cafe chuyện phiếm với nhau...Những kỉ niệm ngọt ngào đó đi theo 3 anh em tới lúc bọn mình tốt nghiệp ĐH. Vì chữ "DUYÊN NỢ" mà Hoa và Hoan đành chia tay...Nhưng tình cảm của mình và Hoan thì không thay đổi. Mình mặc nhiên coi anh như một người anh, một người bạn thân thiết nhất của mình. Thật lạ là với Hoan, chưa bao giờ mình thấy ngại ngần, chưa bao giờ thấy xấu hổ, chưa bao giờ có cảm giác tình cảm nam nữ khi ở bên anh, đi chơi với anh...Hình như, mình coi anh í là bạn gái của mình xừ nó rồi í nhỉ? Chỉ biết rằng mình cảm thấy rất tự hào với tình bạn của bọn mình. Và mình luôn tự hào rằng, Hoan và Cận là 2 thằng bạn trai thân thiết nhất của mình...


Thế mà, cũng có lúc mình giận Hoan tới cả năm trời. Chỉ vì mình phát hiện ra, Hoan đã không công khai tình bạn của bọn mình với vợ anh. Mà bọn mình thì đã mặc định với nhau rằng, cho dù lập gia đình, vẫn không được cancel tình bạn. Vẫn phải công khai tình bạn với vợ/chồng của nhau. Chồng mình đã gặp Hoan, đã hiểu và rất tôn trọng tình bạn của mình với Hoan, với Cận cơ mà??? Nhưng rồi mình cũng hiểu và tha thứ cho Hoan, khi anh nói rằng vì mình và Giang (vợ anh) chưa có cơ hội gặp nhau, nên chưa hiểu được nhau như mình với em Vân (vợ Cận)...


Vẫn biết Hoan ra Sơn Tây học mấy năm rồi. Nhưng đứa nào cũng bận bịu nên ít gặp nhau lắm. Hôm qua gọi điện chúc mừng, anh bảo vẫn đang ở HN. Mừng quá, thế là hẹn hôm nay gặp nhau luôn. Trời ơi, hoá ra ông bạn vàng của tôi ra ôn thi cao học. Mà trưa thì ngủ tới 3h, chiều thì đi chơi tennis or bóng chuyền, tối lại đi nhậu hay hát karaoke...Bó tay.com luôn. Mình bảo thế này anh chỉ đỗ ngọn cỏ thôi, bạn cứ cười phớ lớ. Nghe giọng cười vẫn chẳng khác Hoan ngày xưa tẹo nào. Vô tư và hồn nhiên kinh khủng. Nhưng tớ yêu giọng cười của bạn lắm đấy, Hoan ạ. 2 anh em ngồi nói đủ thứ chuyện, kể ra bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa, nhắc tới bao nhiêu người...Không biết những người được nhắc có hắt hơi xổ mũi gì không nhỉ? Mà 2 anh em tớ được một buổi chiều thật là vui vẻ, thoải mái...Hoan nói, Hoan luôn hiểu mình, luôn tôn trọng mình...Thế là vui rồi, bạn ạ. Còn tớ, tớ rất vui vì những lúc tớ buồn, tớ biết, bạn và Cận là 2 người mà tớ cảm thấy tin tưởng nhất, ở bên cạnh được vỗ về nhiều nhất và an toàn nhất. Vì hình như giữa bọn mình đã miễn nhiễm cái tình cảm gọi là "nam nữ" rồi nhỉ? hí..hí..Không biết có ai còn tin vào tình bạn trong sáng giữa nam và nữ như bọn mình nữa không? Nhưng tớ thì luôn tin rằng, tình bạn đó của bọn mình là VĨNH CỬU đấy.



"Tháng 9 tự tình"
Ah, không phải tớ định viết thêm một cái entry sến rệt như thế nữa đâu, mà vì nhân vật trong tháng 9 tự tình của tớ cũng là một người lính, mà lại là một người-đặc-biệt-xa-xưa nữa chứ. Nên hôm nay chúc mừng chàng thôi. he..he..


(updating...Mai viết tiếp. Buồn ngủ quá)


Không có nhận xét nào: