23 tháng 12, 2008

Những người lính của tôi...

My old flame.
(Viết cho T)
Mùa lạnh rồi anh ạ, em không yêu mùa đông. Không phải vì em không chịu được lạnh, cũng không phải vì cái họng của em hành hạ mỗi đêm vì bệnh amidan mãn tính...Mà vì mùa đông thường gợi cho em những kí ức buồn. Kí ức về những tháng ngày xa anh, về những giận hờn thời thiếu nữ vụng dại...
Em vẫn nhớ lắm mùa đông năm ấy, thời thiếu nữ dại khờ của em, nhớ kí ức đầu tiên về anh-người đàn ông có ánh -cười-lém-lỉnh, luôn hài hước và làm cho em cười. Người ta thường nói, phụ nữ thường nhớ những người đàn ông làm cho họ khóc. Còn em, em lại "tương tư" ngay cái nụ cười và ánh mắt nheo nheo lém lỉnh của anh, yêu những câu chuyện hài hước anh kể làm em mỉm cười trong giấc ngủ đêm đó...Vậy nhưng, cái e dè của tuổi trẻ, cái rụt rè thiếu nữ khiến em không dám lại gần anh...Em đâu biết rằng anh cũng đã "tương tư" em từ hôm đó, dù em chỉ cười, dù em không nói chuyện nhiều với ai...Anh đã đến tìm em, giờ em cũng không nhớ lần đầu tiên gặp nhau không có bạn em-cậu bạn thân đã giúp em và anh gặp nhau- mình đã nói chuyện gì với nhau nhỉ? Nhưng sau đó, khi anh đi, chúng mình đã viết thư cho nhau, những lá thư giản dị, chân thành tới bây giờ em còn giữ như một phần cuộc sống của mình...Để rồi sau đó 3 tháng, chúng mình mới có lần đầu tiên đi chơi với nhau- em vẫn vẹn nguyên cái buổi tối trong trẻo, dịu dàng trong quán lá sinh viên ấy, hình như trái tim em nhảy nhót những nốt nhạc vui, còn anh đã nhìn em nồng nàn, say đắm...Anh đưa em về, trong mưa xuân lất phất bay, em đã lẩm nhầm hát bài hoa sữa "Em vẫn từng đợi anh, như hoa từng đợi nắng..." - dự cảm nói với em rằng, nhất định em sẽ chờ đợi anh-người lính dịu dàng và ấm áp- dù chỉ sau lần đầu tiên mình đi cùng nhau, chưa kịp nắm tay nhau, chưa một lời tỏ tình...

Chúng ta đã đi qua một mùa hè nồng nàn, ngọt ngào, cho dù không ở gần nhau. Cho dù chỉ qua những lá thư ngắn ngủi, mà em phải thót tim chờ đợi có khi cả tháng mới có 1 lá, cho dù chúng ta không thường xuyên có cơ hội được nghe nhau nói, vì thời đó phương tiện liên lạc còn khó khăn.Mỗi lần muốn nghe giọng em, anh phải đạp xe 5km qua đồi, qua núi, qua những con đường gập ghềnh... vậy mà em đã không biết quý giá những phút giây anh gọi cho em, để cứ mãi giận hờn vu vơ, những giận hờn rất con gái... Mà biết đâu đó cũng là một phần ngọt ngào trong kí ức của riêng mình, anh nhỉ? Để rồi em bất chợt nhận ra, em đã lo lắng cho anh như thees nào khhi nghe tin trong đơn vị anh có tai nạn, những giây phút em đứng ngồi không yên và chợt òa khóc khi nghe giọng anh qua đường line điện thoại... Em bỗng chợt hiểu ra rằng, anh đã "mặc định" đâu đó trong trái tim em rồi....Em biết mình luôn nghĩ tới anh, trong từng giấc ngủ, trong cả những bữa ăn, trong cả những lúc đạp xe lang thang qua những con phố có hình ảnh của anh, em nhớ anh với những nắng cháy phi trường, những giờ tập luyện vất vả, những đêm đơn côi anh nằm nhớ Hà nội, anh vẫn gọi em là "Hà nội nhỏ của anh.." cho dù em không phải là người Hà nội, nhưng ở đây, em biết trái tim mình đã thuộc về xa lắm....

Khi mùa thu dịu dàng, ngọt ngào qua phố với mùi hoa sữa nồng nàn...Là lúc trái tim em rộn ràng đón anh về. Em đã háo hức như một đứa trẻ khi đón anh trở về, trái tim luống cuống, chân tay luống cuống, từ ngữ thừa thãi và vụng về được giấu kín trong nụ cười rạng rỡ, hồn nhiên, trong những câu chuyện vô tư của chúng mình. Anh rủ em đi dạo phố, chẳng hiểu sao em chỉ thích ngồi sau xe anh, đi chầm chậm qua những con phố đắm say mùi hoa sữa..Hoa sữa thấm đẫm trong lồng ngực, trong tóc em.. Những ngày ngắn ngủi chúng ta ở bên nhau, hanh hao trong nắng, trong gió..Em như kẻ keo kiệt gìn giữ những kỉ niệm ít ỏi cho riêng mình, đếm từng ngày trôi qua và hoảng hốt khi 1 tuần phép của anh đã hết...Đêm cuối cùng trước ngày lên đường, anh lại đưa em đi cùng bạn bè...Quán Cafe Nhân đêm đó vĩnh viễn không bao giờ xóa nhòa trong kí ức em, với ánh mắt nồng nàn tha thiết của anh, với những lời đùa vui của bạn bè anh, và cái ngượng ngùng của em dù biết rằng chúng ta đã "tình trong như đã..." Và cũng đêm đó, khi đưa em về, anh đã vụng về nói tiếng yêu với cái nắm tay vội vã, ấm áp...Em vẫn nhớ đêm chia tay anh ở sân ga, em đã cố kìm nén cảm xúc của mình, để cười thật tươi với anh, để anh yên lòng ra đi...Mà anh không biết rằng, trái tim em đã vỡ òa khi tauf chuyển bánh,và lời anh vang vọng khắp sân ga "Chờ anh về..." . Để mãi sau này, khi mình đã chia tay nhau vì những dại khờ tuổi trẻ, em vẫn thảng thốt khi chợt nghe đâu đó giọng anh vang vang trên sân ga đêm đó "chờ anh về..."

Em cũng đã nghĩ rằng, định mệnh và duyên số đã gắn bó em với một người lính, với những chờ đợi và mong ngóng...Vậy mà, chúng ta đành xa nhau khi mùa đông về, vì những lý do rất nhỏ nhặt, vì cái vụng dại tuổi trẻ của em, vì những giận hờn thiếu nữ anh không hiểu, vì những cái TÔI trong mỗi chúng ta.... Khi đó, em ngang bướng không chịu nghe lời chị anh nói, rằng chúng ta nên bao dung với nhau, rằng em đừng cố chấp mà để vuột mất một tình cảm đẹp như tế, rằng rồi sau này, khi "lớn lên" chúng ta sẽ ân hận... Em đã khóc ướt đẫm một mùa đông, em đã đau khổ suốt những mùa dài sau đó....4 mùa tròn chúng ta có nhau, chưa kịp trao một nụ hôn, chưa một vòng tay ấm, mà những mùa sau này, trái tim em còn day dứt, trái tim anh còn thổn thức không nguôi...

Xa anh, em không còn thói quen đếm mùa, em không còn thói quen đạp xe lang thang vô định qua từng con phố, em không còn thói quen tìm lá về nuôi mái tóc dài thơm mùi hoa bưởi như anh muốn... Chúng mình đã rẽ sang 2 ngả, vì chẳng có NỢ với nhau, không thể là tri kỷ như là em nguyện ước... Nhưng, điều khiến em luôn hạnh phúc, là chúng ta đã luôn tôn trọng nhau, chúng ta đã luôn giữ được kí ức ấm áp, trong trẻo khi ấy.. Em đã có một cuộc sống riêng cho mình, có một người đàn ông của mình, người đàn ông luôn tôn trọng cuộc sống của em, quá khứ của em... Em biết ơn người đàn ông ấy, cũng biết ơn anh, vì ai cũng phải qua một thời quá khứ, mới có hiện tại và tương lai, phải không anh?
Em đã yêu anh qua mùa gió
Em đã yêu anh qua mùa mưa...
Em đã yêu anh qua mùa nắng..
Yêu anh, trong nỗi vui tình cờ...

Mùa lạnh nữa lại tới, ở nơi anh em biết phi trường luôn là nắng, là gió, là cát bụi cằn khô...Nhưng vẫn muốn gửi tặng anh chút se lạnh mùa đông xứ Bắc, chút kỉ niệm xa xưa, để thấy rằng chúng ta may mắn, vì kí ức của chúng ta chất đầy kỉ niệm...phải không anh?

Chúc mừng anh- người lính không còn là của riêng em...

Không có nhận xét nào: